Đỉnh Đầu Có Bong Bóng Mini, Đoàn Sủng Bé Cưng Đáng Yêu

Chương 19

Bà Kiều sắp xếp lại dòng suy nghĩ, rồi xoay người ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh, Kiều Kiều đã được Kiều Trường Đông đặt vào lòng bà.

Kiều Kiều ôm cổ bà Kiều, cô bé nhanh nhẹn vùi mặt vào cổ bà, nước mắt tràn khỏi bờ mi.

“Bà nội…”

Kiều Kiều cảm thấy vô cùng áy náy với bà.

Kiều Trường Đông là đứa con trai mà bà yêu quý nhất, quý đến mức Kiều Trường Đông qua đời, bà cũng không sống nổi nữa.

Nhưng bà vẫn cố gắng chịu đựng nỗi đau, gắng gượng đến thủ đô, ở với cô bé một tháng.

Có lẽ nhìn thấy khát vọng sống của cô bé, nên sau khi về thôn họ Kiều hai tháng, nửa đêm bà ghé qua thăm mộ Kiều Trường Đông rồi rời đi.

Còn cô bé, rõ ràng đã đồng ý với bà, nhất định phải mang theo một phần của ba sống cho thật tốt.

Cuối cùng cô bé vẫn chết trên bàn phẫu thuật, chết trong tay người nhà họ Thẩm, lúc qua đời còn chưa đón sinh nhật lần thứ mười.

Cô bé hổ thẹn với bà.

Thấy cơ thể nhỏ bé run rẩy trong lòng mình, nước mắt chảy xuống cổ, bà Kiều thở dài một hơi, tưởng chuyện hôm nay đã dọa cô bé sợ.

“Được rồi được rồi, đừng sợ đừng sợ, có bà nội ở đây rồi, bà nội vẫn đang ở bên cạnh bé ngoan, đừng sợ nữa.” Bà Kiều vỗ lưng Kiều Kiều, nhẹ nhàng dỗ dành.

“Bà nội, Kiều Kiều nhớ bà, rất nhớ rất nhớ, sau này chúng ta đừng rời xa nhau, có được không…” Kiều Kiều cất tiếng ấp úng bên cổ bà.

Cánh tay nhỏ của cô bé ôm cổ bà rất chặt, giống như sợ giây tiếp theo sẽ có người đến tách hai bọn họ ra.

Bà Kiều vừa nghe vậy, lòng càng chắc chắn rằng chuyện hôm nay đã dọa cô bé sợ, khiến cô bé cảm thấy không an toàn.

Có thể cô bé cho rằng cả nhà không cần mình nữa, đáy lòng bà chua xót, bà ôm cháu gái, nhẹ nhàng cất tiếng: “Được, không xa rời nhau.”

Kiều Kiều nằm trong lòng bà, lúc này mới cảm thấy yên tâm.

Nhưng, suy cho cùng bà Kiều vẫn không phải Kiều Trường Đông, Kiều Kiều sợ bà ôm mình sẽ mệt, nên chỉ được một lúc, cô bé đã vặn người, quay sang phía Kiều Trường Đông, Kiều Trường Đông nhanh nhẹn đón lấy con gái.

Mẹ Trần và Trần Tú Nga ở bên cạnh lạnh lùng quan sát, bởi vì câu nói trước đó của bà Kiều, nên bọn họ không tiện nói gì thêm.

Nhưng trong lòng cả hai đều nghĩ, chờ đến khi đứa con trong bụng Trần Ngọc Liên chào đời, là con trai.

Bọn họ không tin trên đời thực sự có kẻ ngốc không thương con trai ruột mà lại yêu thương một đứa con hoang không có quan hệ huyết thống.

Nghĩ đến cảnh tương lai đuổi Kiều Kiều ra khỏi nhà họ Kiều, sắc mặt hai người họ tốt hơn rất nhiều.

Kiều Kiều nằm trong lòng Kiều Trường Đông, bắt đầu tính toán xem trước tiên nên báo cho người trong gia đình biết chuyện Trần Ngọc Liên nɠɵạı ŧìиɧ như thế nào.

Đồng thời tiết lộ toàn bộ cho bọn họ biết những sự kiện xảy ra ở kiếp trước, và những tin tức mà cô bé vừa tiếp nhận lúc nãy.

Kiếp trước, sau khi ba cô bé qua đời, Trần Ngọc Liên đã dẫn Kiều Khả Hân thừa kế toàn bộ di sản của Kiều Trường Đông, sau đó nhanh chóng gả cho người khác, rõ ràng cô ta đã có âm mưu từ trước.

Kiếp này, cô bé nhất định phải phanh phui vụ nɠɵạı ŧìиɧ đó, không để cô ta làm ba mình tổn thương.

Ngẫm nghĩ một lúc, Kiều Kiều đột nhiên ôm cái bụng nhỏ, thở hổn hển một tiếng.

Ánh mắt mọi người lập tức dồn về phía cô bé.

“Ọc ọc ọc…” Cái bụng nhỏ vang lên.

Kiều Kiều đỏ mặt, cô bé hơi ngượng ngùng, đặt bàn tay nhỏ xíu lên trên bụng.

“Ôi, bụng của chú mèo ham ăn có sấm hả.”