Cô bé mini đang đi về phía này, quay ngược lưng vào bà.
Cô bé mặc bộ quần áo lấm lem, khắp nơi toàn là vết rách, trên lưng còn đeo một cái tay nải to hơn cả người.
Cái tay nải còn vá một miếng vải hình chữ thập to đùng.
Cô bé bước ba bước lại quay đầu một lần, cái đầu nhỏ cúi xuống, đi về phía ngược lại.
Bóng người càng ngày càng xa, càng ngày càng nhỏ…
Hình như để hợp với hoàn cảnh, không biết mấy phiến lá khô bay từ chỗ nào tới, chúng rơi xào xạc xuống chiếc bong bóng màu xám trắng rồi lượn vòng vòng giữa không trung~~~ lượn vòng vòng~~~
Làm bóng người nhỏ bé kia càng trở nên cô đơn, bất lực và đáng thương.
“?” Bà Kiều.
“!” Kiều Hiểu Vân.
Người đầu tiên nhíu mày, mặc dù ánh mắt vẫn mang theo sự kinh ngạc, nhưng vẫn có thể kiềm chế được.
Thậm chí trong lòng còn thầm nghĩ, cả nhà để cô bé mặc quần áo rách khi nào chứ?
Nhưng người thứ hai thì không ổn chút nào.
“Ôi chao, ôi chao, ôi mẹ ơi.”
“Ôi mẹ ơi.”
“Chẳng lẽ mình bị điên rồi, hay là mắt bị hoa?”
Kiều Hiểu Vân một tay đỡ trán, một tay chống lên vách tường bên cạnh, dáng vẻ như không thể chịu nổi, sắp ngất xỉu tới nơi.
Nếu không, tại sao chị lại nhìn thấy cảnh tượng khó tin như thế này!
Vậy mà chị lại nhìn thấy một bong bóng xuất hiện trên đỉnh đầu cháu gái!
Một bong bóng!
Điều quá đáng hơn là, trong bong bóng nhỏ còn có một cháu gái mini!
Nhỏ nhắn, mềm mại, đúng là đáng yêu chết mất!
Kiều Hiểu Vân đã chịu một cú sốc quá lớn, chị cất bước lảo đảo đến bên cạnh Kiều Trường Đông.
Sau một hồi lâu chị mới vươn bàn tay ra, cẩn thận chạm vào chiếc bong bóng nhỏ chưa kịp tan biến.
Bong bóng kêu “póc” một cái, rồi vỡ tung, tan biến.
Cô bé nhỏ xíu bên trong cũng biến mất.
Đúng lúc đó, bà Kiều chợt bước về phía cô bé và Kiều Trường Đông.
Kiều Hiểu Vân nhìn mãi vẫn không nhận ra biểu cảm của bà Kiều, chị liếc sang Kiều Trường Đông đang bế Kiều Kiều, ánh mắt của hai người chạm nhau, rõ ràng đã nhận ra điều gì đó.
“Mẹ, Đông Tử, có phải vừa rồi hai người cũng nhìn thấy không?”
Kiều Hiểu Vân thật sự rất muốn tìm ra bằng chứng rằng mình không bị điên.
“Chị cũng có thể nhìn thấy sao?” Kiều Trường Đông.
Lúc câu này thốt ra, Kiều Trường Đông vẫn đang bế con gái bảo bối, bởi vì đầu dán băng gạc nên mái tóc cô bé hơi rối, động tác của anh vừa dịu dàng vừa cẩn thận.
“…” Bà Kiều.
Bà Kiều im lặng, nhưng bàn tay lại đưa ra xoa trán Kiều Kiều.
Ý bà thể hiện rất rõ, chính bà cũng nhìn thấy.
Sau khi cảm nhận được suy nghĩ của nhau.
Ba người nhà họ Kiều đều im lặng.
Một phút.
Hai phút.
Ba phút.
Sau ba phút im lặng, ba người đồng loạt nhìn về phía mẹ con nhà họ Trần đang ngồi dựa vào bức tường bên cạnh.
“Sao… Làm sao vậy?” Trần Tú Nga bị ba người nhìn chằm chằm, lông tơ khắp người dựng lên, chị ta nuốt nước miếng.
“Mấy người có thấy gì không?” Kiều Hiểu Vân hỏi.
“Thấy cái gì chứ?” Mẹ Trần xoa hai cánh tay, bà ta cũng hoảng sợ trước ánh mắt của ba mẹ con nhà này.
Hiện tại đã là đầu thu, bây giờ trời cũng chạng vạng, ánh sáng ảm đạm mơ hồ trên hành lang bệnh viện dần dần biến mất, trong lòng bà ta đang có một cảm giác nặng nề, khó diễn tả bằng lời.
Bây giờ, bị ba người họ hỏi vậy, hai mẹ con nhà họ Trần đều sợ hãi.
Bọn họ nhìn xung quanh, tưởng ba mẹ con đã nhìn thấy thứ dơ bẩn gì đó.
May quá!
Hình như không nhìn thấy.
Ba mẹ con ăn ý liếc mắt nhìn nhau một cái.
Bọn họ bỗng thở phào nhẹ nhõm, dù chẳng biết nguyên nhân là gì.