“Con bé cứ đòi phải ra đây, nếu không sẽ khóc sẽ quấy, chị thật sự không chịu nổi.” Kiều Hiểu Vân bất đắc dĩ giải thích.
Kiều Hiểu Vân cũng chẳng còn cách nào khác, não Kiều Kiều bị chấn thương nhẹ, hơn nữa trên bụng cũng có vết thương, đáng lẽ không nên di chuyển.
Nhưng, cô bé cứ nằng nặc đòi ra đây tìm Kiều Trường Đông, nếu không cho cô bé sẽ khóc, sẽ vặn vẹo cơ thể định tự trèo xuống giường, chị sợ cô bé làm loạn, tình trạng sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Không còn cách nào, Kiều Hiểu Vân chỉ có thể bế cháu gái ra ngoài.
“Ba, con sợ lắm.” Kiều Kiều nhìn Kiều Trường Đông bế mình, giọng nói ấm ức.
Cô bé không nói dối, cô bé thực sự rất sợ hãi, sau khi tiếp nhận những tin tức đó, cô bé cảm thấy cực kỳ mông lung.
Cô bé sợ đây chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Sau khi tỉnh giấc, không có người nhà họ Kiều, ba cũng đã qua đời, từ cảm giác mơ hồ đến nhiệt độ cơ thể và hơi thở của Kiều Trường Đông, cô bé cứ cảm giác mọi thứ không chân thật.
“Ngoan, đừng sợ đừng sợ, ba ở đây rồi, ba vẫn ở bên cạnh bé ngoan, đừng sợ.” Kiều Trường Đông vừa nghe vậy đã cảm thấy đau lòng, anh ôm chặt cơ thể nhỏ bé trong lòng rồi ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh.
Nằm trong lòng Kiều Trường Đông, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, tâm trạng thấp thỏm lo âu của Kiều Kiều dần tìm được một chút cảm giác an toàn.
Trần Tú Nga lạnh lùng quan sát, chứng kiến cảnh tượng ba hiền con thảo, chị ta thấy rất đau mắt.
Mặc dù rất ghét Kiều Kiều, nhưng trước khi Trần Ngọc Liên sinh được con trai, chị ta không dám nói câu nào, chỉ gạt sang một bên, chẳng thèm để ý nữa.
Trần Ngọc Liên sinh đứa con này không thuận lợi mấy, cô ta nói với bên ngoài rằng mình bị Kiều Kiều đẩy, bụng đυ.ng vào góc bàn, động thai dẫn tới sinh non, nhưng thực ra là sinh đủ tháng.
Cộng thêm việc được bà Kiều chăm sóc tỉ mỉ, cô ta đã tăng thêm bốn mươi cân so với hồi chưa mang thai, thai nhi quá lớn nên hơi khó sinh.
Kiều Kiều nhớ rõ, kiếp trước cô ta sinh suốt cả đêm, mãi đến tận hừng đông mới sinh được.
Cô bé nằm trong lòng Kiều Trường Đông, tâm trạng không tốt mấy, nhưng bởi vì hôm nay đã xảy ra tất cả mọi chuyện, nên trong lòng cô bé cực kỳ phấn khởi.
Bàn tay nhỏ mũm mĩm của cô bé vô thức mân mê cổ áo Kiều Trường Đông, trong đầu tiếp tục sắp xếp lại mớ kỹ ức hỗn loạn.
Sau khi ba cô bé là Kiều Trường Đông qua đời, cô bé mới biết Kiều Khả Hân không phải con ruột của ba cô bé, mà là đứa trẻ được Trần Ngọc Liên mang thai trước khi gả vào nhà họ Kiều.
Đương nhiên, cô bé cũng không phải con gái ruột của ba.
Mà là đứa bé được ba nhặt từ bên ngoài về vào năm mười tám tuổi, lúc ấy cô bé mới chỉ có ba tháng.
Trước khi nhận nuôi cô bé, nghe nói ba là một tên côn đồ nổi tiếng khắp mấy huyện gần xa, suốt ngày cờ bạc rượu chè, chỉ có gái gú là không dính.
Cô bé còn nhỏ nên chẳng có ký ức gì về chuyện đó.
Cô bé chỉ biết kể từ khi mình bắt đầu có ký ức, ba chính là người ba tốt nhất trên thế gian, dốc hết ruột gan yêu thương cô bé.
Khi lớn hơn một chút, Trần Ngọc Liên mới gả vào nhà họ Kiều.
Nhưng trong trí nhớ của cô bé, ban đầu Trần Ngọc Liên cũng rất dịu dàng, thường xuyên dỗ dành cô bé, thậm chí còn dẫn cô bé đi chơi.
Kiều Kiều không có mẹ từ nhỏ, mặc dù Kiều Trường Đông rất yêu thương cô bé, nhưng cô bé vẫn thấy ngưỡng mộ những người có mẹ.
Nên đến khi ba tuổi, lúc Kiều Trường Đông hỏi cô bé có muốn Trần Ngọc Liên trở thành mẹ mình hay không, Kiều Kiều đã gật đầu đồng ý.
Không ngờ, sau khi Trần Ngọc Liên thực sự lên làm mẹ, cô ta đã lật mặt.