Hiện tại, cô bé lại bị Trần Ngọc Liên bạo hành ngay trước mắt bọn họ như thế.
Dù đang nằm trên giường bệnh, cô bé vẫn lo sợ bản thân sẽ bị hiểu lầm, bị vứt bỏ, đúng là khiến người ta tan nát con tim.
Sau khi Kiều Kiều được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, bác sĩ La nhìn cô bé được Kiều Trường Đông cẩn thận đặt trở lại giường bệnh, ông ấy gọi những người còn lại vào phòng.
“Theo chẩn đoán ban đầu, ngoại trừ vết thương trên trán làm não chấn động nhẹ, tôi e là nội tạng cũng bị tổn thương một chút.”
“Thiết bị ở chỗ chúng tôi có hạn, có lẽ mọi người phải đến bệnh viện thành phố mới có thể tiến hành kiểm tra cụ thể hơn.”
“Nhưng mà mọi người không cần gấp gáp, trước tiên có thể ở lại đây một đêm để theo dõi, chờ sáng mai cô bé tỉnh, chúng ta bàn bạc sau.”
Sau khi chẩn bệnh một lượt, bác sĩ La gọi người nhà họ Kiều vào trong phòng bệnh, nhìn vẻ mặt xót xa của bọn họ, ông ấy nói.
Nói xong, ông ấy lại thở dài một tiếng, tiếp tục: “Thím Kiều à, đây vốn là chuyện gia đình của mọi người, tôi không nên lắm miệng.”
“Nhưng đứa bé Kiều Kiều này còn nhỏ, bất kể thế nào cũng không nên ra tay nặng với một đứa trẻ con như vậy, một khi không cẩn thận thì sẽ mất mạng đấy, thật là… Haizz…”
Câu tiếp theo, bác sĩ La không tiện nói thẳng, chỉ đành quay đầu nhìn về phía Kiều Hiểu Vân.
Ông ấy nghiêm túc dặn dò: “Hiểu Vân, đêm nay cô vất vả một chút nhé, ở lại đây trông chừng, buổi tối chú ý một chút, phải thường xuyên theo dõi.”
“Tôi cũng không về đâu, đêm nay tôi sẽ nghỉ ngơi ở phòng trực ban, có chuyện gì cứ gọi tôi.”
Thật ra, bác sĩ La vẫn định nói thêm gì đó, ông ấy cảm thấy hình như cô bé này có vấn đề về tâm lý hơn là bệnh trạng ngoài thân.
Nhưng mà, nói câu này ra trước mặt mọi người thế thì có hơi vượt quá giới hạn, nên ông ấy chỉ đành lén lút nói với Kiều Hiểu Vân.
“Vâng thưa thầy, em cảm ơn thầy.” Kiều Hiểu Vân gật đầu, hốc mắt đỏ lên, giọng nghẹn ngào.
Bác sĩ La gật gật đầu với người nhà họ Kiều, sau đó chuẩn bị rời đi.
Vừa mới cất bước thì Trần Tú Nga bỗng nhiên chạy tới với gương mặt hoảng hốt: “Mọi người mau đến đây, Ngọc Liên cảm thấy đau, con bé, sắp, sắp sinh… Sinh non rồi!”
Trong lòng Kiều Hiểu Vân đang khó chịu, nghe vậy, chị cất tiếng cười nhạo: “Tôi nói này, các người không thấy phiền sao? Các người diễn đi diễn lại một trò, có thể đa dạng một chút không?”
Từ khi Trần Ngọc Liên mang thai đứa bé này, cô ta làm loạn không dưới một trăm lần, gần như cứ ba ngày lại xảy ra một đợt.
Mà đợt nào cũng lộn xộn hơn đợt trước.
Trần Ngọc Liên chưa biểu diễn chán, nhưng chị thì chán rồi.
“Không, không phải, đây… Lần này là thật!” Đối diện với ánh mắt giận dữ của người nhà họ Kiều, Trần Tú Nga hơi hoảng hốt, nuốt nước miếng.
“Vậy trước kia đều là giả à?” Kiều Hiểu Vân tức giận.
“…” Trần Tú Nga.
“Được rồi, Đông Tử, con đi gọi bác sĩ khoa sản với mẹ, Hiểu Vân ở đây canh chừng đi.” Mặc dù trong lòng tức tối không chịu được, nhưng dẫu sao mạng người cũng quan trọng, bà Kiều vẫn đứng ra nói.
Lúc Kiều Trường Đông gọi bác sĩ đến phòng bệnh Trần Ngọc Liên, cô ta đã được đưa lên cáng cứu thương, đẩy vào trong phòng sinh, Trần Ngọc Liên ôm bụng kêu khản cả giọng.
Nhìn thấy Kiều Trường Đông cuối cùng cũng tới, cô ta nằm trên cáng, vươn tay về phía anh, nước mắt nước mũi tèm lem.
“Trường Đông, em đau, em đau quá… Con của chúng ta sắp sinh rồi, nó sắp sinh non rồi… Phải làm sao bây giờ…”
“Em sợ lắm, Trường Đông, con của chúng ta… Con của chúng ta… Sẽ không có chuyện gì chứ…”