“Đúng đúng đúng, em vẫn còn đứa trẻ, đây chính là con trai, không phải đồ bỏ đi như con bé Kiều Kiều, bọn họ không dám làm gì em hết.”
Trần Tú Nga nói xong càng cảm thấy lời của mình đúng, miệng chị ta cứ lặp đi lặp lại mấy câu đó.
Không biết là đang an ủi Trần Ngọc Liên hay là an ủi mình.
Trần Ngọc Liên không nói gì, cô ta nhìn ra cửa phòng bệnh, lòng đầy rẫy lo lắng, cảm giác có thứ gì đó đã thoát khỏi sự khống chế của mình, làm cô ta càng sợ hãi hơn.
Lúc bà Kiều chạy tới chỗ Kiều Kiều, cửa phòng phẫu thuật đã đóng lại, nhưng nhìn xuyên qua lớp cửa kính, vẫn trông thấy tình hình bên trong.
Kiều Kiều hôn mê bất tỉnh, cô bé giống như bị bóng đè, miệng cứ mấp máy điều gì đó.
Kiều Hiểu Vân cúi người xuống, nghe xem cô bé đang nói gì.
Nhưng chỉ nghe thấy cô bé mơ màng, liên tục lẩm bà lẩm bẩm.
“Ba, ba, con nhớ ba quá…”
“Ba đừng bỏ rơi Kiều Kiều, Kiều Kiều sẽ ngoan mà.”
“Kiều Kiều thật sự không đẩy dì, Kiều Kiều không hề, ba tin tưởng Kiều Kiều có được không…”
“Kiều Kiều không bao giờ tùy hứng nữa, ba đừng đến đó, Kiều Kiều sẽ ngoan ngoãn mà, ba đừng đến đó, ba đừng đến đó…”
Cô bé nhắm mắt lại, khuôn mặt trắng bệch, vừa nói vừa bật khóc.
Nhìn thấy Kiều Kiều như vậy, đừng nói là Kiều Trường Đông bên ngoài, chính Kiều Hiểu Vân cũng cảm thấy trái tim tan nát.
Đặc biệt là khi nhìn thấy vết bầm trên bụng cô bé, chị càng tức không chịu nổi.
Chị thật sự không dám tưởng tượng, chuyện đáng sợ như vậy lại xảy ra trên người cô bé được cả nhà bọn họ yêu thương, cưng chiều nhất.
Chị không thể tưởng tượng nổi, càng nghĩ càng thấy vô cùng xót xa.
Sao Trần Ngọc Liên kia dám làm thế!
Tại sao cô ta dám!
Chị cúi đầu, cẩn thận hôn nhẹ một cái lên miếng gạc dính vài tơ máu trên trán của cô bé.
Chị dịu dàng dỗ dành bên tai cô bé: “Ngoan, Kiều Kiều ngoan, mọi người đều tin tưởng Kiều Kiều, ba cũng sẽ không bỏ rơi Kiều Kiều đâu, mọi người đều yêu con, ngoan nào, đừng khóc, đừng khóc.”
Không biết có phải tiếng dỗ dịu dàng này đã có tác dụng hay không, cô bé đang chìm trong ác mộng dần dần được vỗ về, cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Chỉ có điều khóe mắt vẫn còn vương lệ.
Mấy y tá đứng nhìn bên cạnh cũng cảm thấy không đành lòng.
Tình hình của cô bé cuối cùng cũng ổn định.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Kiều Trường Đông xông từ bên ngoài vào, anh không dám chạm vào đứa bé nhỏ xíu nằm trên bàn mổ, đành quỳ gối ngồi xổm bên mép giường.
Đôi tay anh nắm chặt bàn tay còn lại không gắn dây truyền nước của cô bé, anh cẩn thận, liên tục dỗ dành.
Nước mắt anh nhỏ xuống cánh tay bé xíu của con gái, ấm tới mức nóng bỏng: “Bảo bối ngoan, bảo bối của ba, đừng khóc, ba thương, ngoan nào…”
Kiều Trường Đông thật sự đau lòng, lục phủ ngũ tạng tưởng chừng như xoắn thành một cục, anh chỉ hận không thể xách Trần Ngọc Liên đến đây đánh cho một trận.
Những người đứng trông bên cạnh nhìn thấy cảnh này cũng không nhịn được mà cay cay mũi.
Bà Kiều sinh bốn trai một gái, ngoại trừ Kiều Trường Khánh đến nay vẫn chưa sinh được, ba anh trai chị gái khác của Kiều Trường Đông đều đã có con.
Có ai mà không thật lòng yêu thương, cưng chiều đứa bé gái nhỏ nhất nhà họ Kiều này.
Đặc biệt là bà Kiều, lúc Kiều Kiều vừa được bế về, cô bé mới chỉ có ba tháng.
Một người đàn ông chưa từng kết hôn như Kiều Trường Đông làm sao biết chăm sóc, cuối cùng vẫn để bà lấy sữa dê bón từng chút cho.
Bà tốn bao nhiêu công sức mới nuôi cô bé trắng trẻo mềm mại, xinh như ngọc mài giống bây giờ.