Thịch Thịch Thịch!
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, ánh mắt Triệu Chính liền trở nên hung ác quyết liệt hơn.
Bóng người lảo đảo kia đột nhiên bị một thân cây làm cho vấp ngã, trong lúc hấp tấp, người nọ bốn mắt nhìn nhau với Triệu Chính.
Hứa Hành?!
Cái miệng nhỏ của Triệu Chính hơi hé ra, đầu óc mờ mịt, trong lúc nhất thời, không có cách nào đưa ra lựa chọn.
“Đuổi theo! Kẻ cầm đầu ở ngay phía trước!” Có thể nghe được tiếng đao kiếm va vào nhau của các binh sĩ cách đó không xa.
Hứa Hành nhanh chóng bò lên, xoay người chạy về một hướng khác.
Triệu Chính và Đa Ngư thầm thở phào một hơi, lùm cây không lớn, thực sự không thể chứa thêm người thứ ba.
Phanh!
Có tiếng cơ thể ngã xuống đất vang lên từ phía Hứa Thành chạy trốn.
Đa Ngư nắm chặt tay Triệu Chính, vẻ mặt đầy ưu sầu.
Triệu Chính nắm ngược lại tay Đa Ngư, hai người ôm chặt nhau.
Có khi nào, Hứa Hành sẽ khai hai người ra, để làm giảm bớt hình phạt hay không?
Thời gian trôi qua, chân hai người đã cứng đờ tê dại.
Khi Đa Ngư ló đầu ra, thì trong rừng chỉ còn lại chim nhỏ đang bay, ngoài ra không còn ai khác.
Triệu Chính đứng dậy, trên trán đổ mồ hôi đầm đìa: “Mau chóng xuống núi!”
Trong núi có nhiều thú dữ, dù trước đây đi cùng với đông đảo nông dân, nhưng ban đêm không dám tắt lửa.
Bây giờ chỉ còn lại hai đứa nhỏ, thú dữ há mồm liền có thể nuốt gọn một người, không nói chơi được.
Đa Ngư ngồi dậy, trong lòng tuyệt vọng.
Đứng ở đây, liếc mắt một cái không thấy được dưới chân núi, lại thêm ánh mặt trời trói chang trên cao. Với vóc dáng nhỏ bé của hai người bọn họ, thì khi nào mới có thể xuống núi được?
Môi mỏng của Triệu Chính mím chặt, nắm tay Đa Ngư đi theo đường cũ xuống núi.
[Hệ thống, ngoại trừ sinh con ra, thì làm sao mới có thể lấy được nhiều tích điểm nhất?]
Dưới ánh mặt trời chói chang, Đa Ngư hoa mắt chóng mặt, bước chân nặng nề.
Hệ thống không lên tiếng.
“Đa Ngư.” Giọng nói của Triệu Chính như truyền từ chín tầng mây.
“Ngươi nóng lên rồi.”
Đa Ngư choáng váng. Ai nóng lên cơ? Mình á?
Triệu Chính ôm lấy Đa Ngư, ngồi liệt dưới đất.
“Đa Ngư, ta thật sự sẽ trở thành Tần Vương sao?” Triệu Chính bất lực, chỉ có thể dùng bàn tay quạt gió giúp Đa Ngư.
“Đương nhiên.” Hai má Đa Ngư đỏ bừng, giọng nói yếu ớt không nghe rõ.
“Đa Ngư, nếu một ngày kia, ta làm Vương, thì sẽ phong ngươi làm Hậu!” Dã tâm của Triệu Chính bừng bừng như bị lửa thiêu.
Thiên hạ đều là người phụ lòng, duy chỉ có Đa Ngư thiệt tình đối đãi với ta.
Nếu như mình quyền cao chức trọng, thì đâu đến nỗi phải liên lụy Đa Ngư, bị Quân Triệu đuổi đi như chó nhà có tang chứ?
“Ưʍ.” Đôi môi khô của Đa Ngư mấp máy vài cái, lại không phát được ra tiếng.
Triệu Chính hoảng sợ ôm Đa Ngư vào lòng, giọng nói run rẩy: “Đa Ngư, ngươi cũng muốn bỏ ta mà đi sao?”
Nước mắt nóng bỏng, rơi lên môi Đa Ngư.
Đầu Đa Ngư đau tới muốn nứt ra.
Ta cũng không muốn đâu, nhưng hệ thống lại không có tình người!
“Đa Ngư, ngươi tỉnh lại đi. Ngươi định lấy tên gì cho đứa con đầu tiên của chúng ta sau này?”
Triệu Chính đưa ngón tay tới gần mũi Đa Ngư, nội tâm khủng hoảng, sợ Đa Ngư sẽ ngừng thở.
“Sơn hữu Phù Tô, thấp hữu hà hoa, bất kiến tử đô, nãi kiến cuồng thư. Sơn hữu kiều tùng, thấp hữu du long, bất kiến tử sung, nãi kiến giảo đồng.”
“Con đầu của chúng ta tên là Phù Tô nhé, có được không?”
Triệu Chính vừa nói xong, hệ thống vốn đang im lặng giả chết đột nhiên lên tiếng.
[Con đầu đặt tên Phù Tô, khen thưởng 150 tích điểm, khen thương một lần giải trừ trạng thái xấu. Mở khóa một trăm cân khoai tây, mở khóa Cửa Hàng Danh Vọng.]
Tiếng hệ thống vang lên hệt như tiếng trời.
Đa Ngư lập tức sử dụng phần thưởng giải trừ trạng thái xấu, đầy máu sống lại.
“Phù Tô nghĩa là gì? Ta chưa học qua, nghe không hiểu?”
Đa Ngư chẹp miệng, nói một chuỗi dài như vậy, rốt cuộc là đang nói cái gì?