Nơi lối vào của chốn đào nguyên, không ngừng xuất hiện bóng dáng quan lại.
Hứa Hành hô với mọi người: “Không cần lo cho ruộng lúa, mau mang theo quần áo nhanh chóng rời đi!”
Nhóm nông dân khóc nước mắt chảy dài, vất vả lao động bao lâu, còn chưa kịp thu hoạch, đã phải từ bỏ…
“Các ngươi muốn bị bắt lại sung làm nô ɭệ hay gì?” Hứa Hành giận mắng.
Triệu Chính nắm tay Đa Ngư, thất tha thất thểu đi theo phía sau đám người.
Cũng may mục đích của những người kia chỉ là đống đồng ruộng lớn, chứ không phải là khăng khăng muốn đuổi theo đám người.
“Hứa lang quân, chúng ta đi đâu vậy?” Triệu Chính thở hồng hộc, đuổi theo Hứa Hành.
Hứa Hành im lặng: “Ta cũng không biết.”
“Ta thấy Hứa Lang rất có tài hoa, sản lượng trên ruộng trong chốn ngoại đào viên, tuyệt đối không chỉ có ba gánh. Trong đó đều có công lao của Hứa Lang đúng không?”
Sức quan sát của Triệu Chính rất tốt.
“Tuệ nhãn của công tử Chính như đuốc, tại hạ bội phục.” Hứa Hành cam chịu.
“Xin hỏi Hứa Lang là Nông Gia sao?” Thiên hạ có nhiều phái như vậy, giỏi trồng trọt nhất chính là Nông Gia.
Hứa Hành gật đầu.
“Ta từng nghe nói, Nông Gia có thần thư “Thần Nông” hai mươi ngày. Không biết Hứa Lang có biết không?”
Hai mắt Triệu Chính tỏa sáng, Đa Ngư tin tưởng mình như vậy, sao mình có thể phụ lòng nàng được? Nhân tài, thì cần phải nắm được trong tay mình!
Hứa Hành liếc nhìn Triệu Chính một cái: “Không phải là công tử Chính quá khôn khéo rồi sao? Không nhắc tới bản thân một chữ, chỉ toàn cố tình hỏi ta.”
Triệu Chính mỉm cười: “Ta là con tin của người Tần, cha ruột là Hoàng Tử Tử Sở của Tần Quốc, mẹ là Triệu Cơ. Hứa Lang còn gì muốn biết nữa không?”
“Công tử Chính đang mời chào ta?” Hứa Hành nhướng mày.
Triệu Chính gật đầu, khom lưng với Hứa Hành: “Cầu mong tiên sinh trợ ta!”
Hứa Hành lắc đầu thở dài.
“Vì sao?” Triệu Chính không từ bỏ.
“Đường khác nhau, khó lòng hợp tác.”
Triệu Chính không cam lòng: “Sao tiên sinh biết là không cùng đường?”
“Người Tần thô bạo, quốc quân nắm quyền quá mức.”
Đầu óc Triệu Chính nhanh chóng xoay chuyển: “Đợi ta về Tần, sẽ đưa ngươi tới tiền điện.”
Hứa Hành chỉ tay vào mình, hỏi: “Trong mắt công tử, ta là người như nào?”
Ánh sáng trong mắt Triệu Chính lập lòe: “Trách trời thương dân, là người có tài lớn.”
“Không, là người ngu dại!” Nói xong, Hứa Hành xoay người rời đi, rõ ràng chỉ mặc áo ngắn vải thô của nông dân, nhưng lại cố tình hiện ra vẻ danh sĩ phong lưu.
Triệu Chính cụp mắt, mắt thấy nhân tài đã ngay trước mặt, lại không thể mời chào tới dưới trướng, trái tim thật đau!
Đa Ngư kề tai Triệu Chính nói nhỏ: “A Chính chớ buồn, đợi đến khi Hứa Hành hết đường để đi, ngươi lại vươn cành ôliu ra, thì sầu gì hắn không thuận?”
“Đa Ngư nói có lý. Ta không thể nóng vội được.” Từ nhỏ, Triệu Chính đã biết, phàm là thứ mình muốn, thì không thể để lộ ra. Phải giống như thợ săn, cẩn thận ẩn núp.
Con đường đào vong, cần trèo đèo lội suối, vượt mọi chông gai.
Triệu Chính có thông minh thế nào, thì cơ thể cũng chỉ mới là đứa nhỏ năm tuổi, thật sự là không chịu được việc lặn lội đường xa.
[Hệ thống, đổi Sức Lớn Như Trâu.] Cả người Đa Ngư đau nhức, nhấc tay nhấc chân đều cảm giác như nặng ngàn cân.
Giọng nói hệ thống cực kỳ lạnh nhạt: [Ngươi còn đang nợ 560 điểm đấy, lấy gì mà đổi?]
[Ta viết giấy nợ!]
[Có vay có trả thì mượn tiếp sẽ không khó. Ngươi trả chưa?]
Đa Ngư thầm mắng hệ thống không có tình người: [Vận mệnh chúng ta đồng nhất, nếu như ta làm nhiệm vụ thất bại, thì ngươi cũng không tốt tới đâu!]
Giọng nói lạnh băng của hệ thống làm trái tim Đa Ngư chìm xuống đáy vực: [Cài đặt về lại lúc mới xuất xưởng mạnh hơn nhiều so với lấp động không đáy. Ký chủ, ngươi phải thể hiện ra giá trị tồn tại của mình.]
Trong lúc Đa Ngư và hệ thống đang cò kè mặc cả, phía sau đội ngũ liền xôn xao.
“Có quan binh bắt lưu dân!”
“Chạy mau!”
Đa Ngư kéo Triệu Chính, người người núp sau lùm cây.
“A!”
Nhóm nông dân chạy loạn khắp nơi giống hệt như heo con, bị quân Triệu bắt được liền cột lại.
Bống nhiên, có người nhanh chóng chạy về phía lùm cây Đa Ngư và Triệu Chính đang trốn, sau lưng hắn còn có một hàng quân sĩ…