Hệ Thống: Ta Bảo Ngươi Sinh Con, Chứ Không Bảo Ngươi Tranh Bá

Chương 10

Hứa Hành nhiệt tình mời Triệu Chính và Đa Ngư tới nhà mình ngồi nghỉ.

Bởi vì lăn lê bò lết cả một đường, y phục trên người Đa Ngư và Triệu Chính dính đầy nước bùn, không thể mặc tiếp.

Phu nhân của Hứa Hành lấy một bộ bố y của con trai con gái mình ra: “Đây là đồ trước đây của con trai, con gái nhà ta, mong tiểu công tử và tiểu nương tử đừng ghét bỏ.”

Triệu Chính dùng hai tay nhận đồ, không ngừng nói cảm ơn: “Cảm ơn phu nhân, cảm ơn Hứa lang quân.”

Triệu Chính cùng Đa Ngư vào nhà.

“Ta xoay người rồi, Đa Ngư thay đồ đi.” Lỗ tai Triệu Chính đỏ tới mức có thể nhỏ máu.

Chỗ xa lạ, hai người không dám tách ra. Đến nỗi chỗ khác biệt giữa nam nữ, lại không quản được quá nhiều.

Đa Ngư mặc một bộ váy dài vải thô chấm đất, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo ngắn tay. Trên cổ áo và cổ tay có đường viền hoa trang trí, có lẽ là vì từng được mặc qua, nên đồ rất mềm mại.

Triệu Chính mặc là một bộ quần áo thẳng đứng, chiều dài áo tới mông, tay áo to rộng, quần dài rộng, đai lưng cũng phải thít chặt lại.

Đa Ngư mang đôi giày rơm được đan thủ công bằng vải thô và cỏ, đi đường vừa chà xát chân lại còn cồng kềnh.

Nhìn thấy chân nhỏ bị giày rơm cọ xát ra nhiều vệt đỏ, trái tim Triệu Chính như bị dao cứa.

“Đa Ngư, đợi chúng ta chỉnh đốn lại rồi, ta liền đưa ngươi về Lận gia.”

Triệu Chính có thể ăn cỏ ăn trấu, nhưng không có cách nào để Đa Ngư bỏ lại cẩm y ngọc thực, đi theo mình chịu khổ.

Đa Ngư véo lỗ tai Triệu Chính: “Triệu Chính ngươi có ý gì? Sau khi phát đạt liền muốn vứt bỏ ta à?”

Triệu Chính đau tới nhe răng trợn mắt: “Đa Ngư, tình cảnh hiện tại của ta, có thể sống được đã là may mắn rồi, nào còn dám ước mơ xa với chứ?”

“Ta đã nói ngươi có thể kế thừa đế vị, nhất thống sáu nước, vậy thì nhất định có thể!” Đa Ngư nói chém đinh chặt sắt.

Đôi mắt Triệu Chính rưng rưng, tận tình khuyên bảo: “Được, vậy chờ tới ngày ta đăng cơ, thì sẽ phái người tới nghênh đón ngươi. Ngươi về nhà trước đi, được không?”

“Không được!”

“Đa Ngư, thấy ngươi chịu khổ, ta rất đau lòng.”

Đa Ngư vươn tay, kéo Triệu Chính đi tới ven ruộng: “Thế nào là chịu khổ?”

“Ăn không đủ no, ăn bữa hôm lo bữa mai.”

Đa Ngư chỉ vào nhóm nông dân đang vất vả cần cù lao động trên dưới ruộng: “Ngươi cảm thấy ta khổ, vậy thì nhóm nông dân đó, bọn họ có khổ hay không?”

“Tự nhiên là khổ.” Hức Hành đi tới bên cạnh, cẩn thận nói.

“Năm trước, tiền thuê ruộng của bổn huyện tổng cộng 677 thạch, đến từ 152 gia đình, 400 mẫu ruộng nước, bình quân bằng một gánh lương thực trên một mẫu. Nhưng sản lượng của một mẫu lại không tới ba gánh, đây là còn chưa tính các loại thuế khác.”

Triệu Chính kinh ngạc: “Thế mà tỉ lệ lại cao tới năm, sáu phần mười?”

Hứa Hành cười khổ: “Trên thực tế còn cao hơn. Rất nhiều nông dân đều mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, mệt nhọc cả một năm, kết quả còn thiếu thuế ruộng của quý tộc.”

Triệu Chính cẩn thận suy nghĩ, liền hiểu được nguyên do trong đó.

Hứa Hành cảm thán: “Nước Tần thực hiện chế độ tỉnh điền, nông dân càng gian nan hơn.”

Triệu Chính đánh giá khắp nơi một vòng: “Nhưng nôn dân nơi này được an cư lạc nghiệp…”

Hứa Hành mỉm cười thần bí: “Bởi vì đây là chốn đào nguyên.”

“Không ai thu thuế?” Thiệu Chính liền hiểu.

“Suỵt!” Hứa Hành làm động tác kéo miệng: “Bí mật!”

Triệu Chính vốn tưởng rằng cuộc đời mình đã ngâm trong nước đắng, chỉ có vị ngọt là Đa Ngư này.

Lại không ngờ rằng, thế gian này, giống như luyện ngục.

Dưới vẻ yên bình, là lời kêu rên của chúng sinh, nhưng bên cấp cao chưa từng nghe thấy.

Triệu Chính rơi vào yên lặng…

“Không xong! Chinh lương tới!”

Một nông dân xanh xao vàng vọt chạy như điên tới kêu to.