Nam tử cắn răng, gân xanh trên trán nhảy lên: “Chớ có hù ta, nếu như là vương tôn quý tộc, thì sao chỉ có hai người các ngươi? Tôi tớ đâu?”
Mắt thấy gậy gỗ trong tay nam tử sắp bổ về phía hai người, Đa Ngư liền hôn một cái như chuồn chuồn lướt lên mặt Triệu Chính.
[+10 tích điểm]
[Hệ thống, ta muốn đổi Sức Lớn Như Trâu!]
[Thời gian của kỹ năng Sức Lớn Như Trâu là năm phút, lập tức có hiệu lực.]
Vẻ mặt nam tử đầy vẻ hoảng sợ, thế mà gậy của mình lại bị cô bé nhỏ yếu trước mặt bắt lấy, không thể động đậy được!
Đa Ngư dùng sức trâu giật lấy gậy gỗ, trở tay gõ một cái, nam tử liền ngã xuất đất bất tỉnh.
“Đi!” Hai người ra khỏi nhà gỗ, liếc mắt mộ cái, liền nhìn thấy mấy ngôi trà tranh thấp bé đổ nát, được dựng lên thưa thớt trong cốc.
Đồng ruộng rải rác, cây trồng nảy mầm cũng rất thưa thớt.
Một con sông chảy lượn qua sơn cốc. Cuối sơn cốc là một rừng đào.
Chỉ có một đường ra, Triệu Chính nhíu chặt mày, đột nhiên, nơi đầu ra xuất hiện mấy bóng người mặc giáp cầm đao.
“Đa Ngư, chạy mau, chạy về phía rừng đào kia!”
Triệu Chính nhìn quang, ba mặt đều có truy binh, ở lối vào ước chừng có năm người!
Con sông kia chảy từ rừng đào tới, lại không có tạo thành hồ nước, như vậy có nghĩa là có đường ra khác, hoặc có mạch nước ngầm.
Nếu như không được, đến lúc đó lại xuống nước liều mạng!
Chẳng sợ phải trả giá tính mạng, thì cho dù có mơ các người cũng đừng hòng cướp được Đa Ngư khỏi ta!
Đa Ngư không hề hoài nghi phán đoán của Triệu Chính.
Làm người thì phải tự tin như vậy, cho dù là Thủy Hoàng mới bốn năm tuổi, thì chắc chắn cũng mạnh hơn chính mình nhiều!
Đa Ngư ôm Triệu Chính lên chạy thẳng một đường, kỹ năng còn lại bốn phút, cố lên, Đa Ngư!
“Bọn chúng ở kia!”
“Đuổi theo!”
Gần mười bóng người truy kích Đa Ngư và Triệu Chính từ ba mặt.
Trong một khắc khi tới rừng đào, kỹ năng liền mất đi hiệu lực.
Triệu Chính giữ chặt Đa Ngư đang thở hổn hển, chui vào trong rừng đào.
Trong rừng không có loài cây khác, cỏ dưới chân tươi tốt, hoa nở rực rỡ.
Tiếp tục đi tới, tới nơi nguồn nước chảy ra, liền đến một ngọn núi, chân núi có cái hang nhỏ, phảng phất như có ánh sáng xuyên qua.
Hai người nhảy xuống nước chúi vào hang nhỏ.
Đường vào cực nhỏ, chỉ cho phép một người chui qua.
Lại đi thêm mấy bước, thì lại rộng mở thông suốt.
Đất đai màu mỡ, phòng ốc cao ráo, có ruộng tốt cũng có tre trúc xanh ươm.
Đường ruộng giao nhau, gà chó sống chung. Bên dưới đang có người làm việc, y phục nam nữ đều là màu trắng.
Khuôn mặt ai nấy đều vui vẻ, có người còn ca hát.
“Đa Ngư, chúng ta đang ở đâu vậy?” Triệu Chính chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào hài hòa như vậy.
Đa Ngư càng chấn động hơn: “Chỗ sâu trong đào nguyên có người, đây hẳn là thế ngoại đào nguyên nhỉ?”
Có lẽ, đoạn đường lúc trước chính là đường hầm thời không, dẫn bọn họ tới tơi này?
Vậy thì cho dù truy binh có đào ba thước đất, cũng chưa chắc có thể tìm được tung tích của Triệu Chính và Đa Ngư. Không thể không tay không mà trở về phục mệnh.
Dám trêu chọc người của quân Mã Phục như vậy, chắc chắn thiếu chủ Triệu Quát sẽ không bỏ qua cho bọn họ!
Chốn ngoại đào viên, có một nông dân mặc áo vải thô ngắn, ống quần xắn tới đầu gối, cẳng chân dính đầy đất đỏ đi về phía Triệu Chính và Đa Ngư.
“Xin hỏi tiểu công tử, tiểu nương tử, đến từ nơi nào vậy?”
Triệu Chính chắp tay thi lễ, cung kính nói: “Ta là Triệu Chính, chạy trốn tới nơi này, mong lang quân thu giữ chúng ta mấy ngày, tất sẽ có hậu báo!”
“Vị tiểu nương tử này là?”
“Là xá muội.” Triệu Chính vừa nói xong, đã bị Đa Ngư hung hăng trừng qua.
Triệu Chính đỏ mặt, vội vàng sửa miệng: “Là thanh mai của tại hạ.”
“Hừ!” Đa Ngư hừ lạnh.
Triệu Chính lắp bắp, mặt càng đỏ hơn: “Cũng là vị hôn thê.”
Hẳn là Lân Ông sẽ đồng ý nhỉ? Triệu Chính vô cùng chột dạ.
Nông dân bị hai cô cậu nho nhỏ này làm cho tức cười: “Quang lâm hàn xá, là vinh hạnh chỗ ta. Ta là nông dân, Hứa Hành.”