Ta Không Trêu Chọc Ai Nha

Chương 14: Chuyện Cũ

Lưu Quang đang gắp mì, nhìn hắn ngây người.

Tư Không Diệu nghiêng đầu cười nhìn nàng: "Nhìn ta làm gì? Mau ăn đi, kẻo lát nữa mì trương lên."

"..... Nga." Lưu Quang cúi đầu ăn mì, Tư Không Diệu cũng gắp mì ăn rất ngon lành.

"Mì của tiệm này quả nhiên danh bất hư truyền, đến trễ một chút ngay cả chỗ ngồi liền không có a." Hắn chỉ đi qua xếp hàng một lát, chúng quang đã chật kín chỗ ngồi, "Ta mua thêm một ít, nàng có thể mang về chia cho bằng hữu ăn."

Hắn nói xong lại bổ sung thêm một câu: "Trừ tên Khương Minh Kiệt."

Lưu Quang: "....."

Một câu "Cảm ơn" của nàng kẹt ở cổ họng.

Hai người ăn xong vẫn thấy một hàng người dài đang xếp hàng, Lưu Quang không nhịn được cảm thán một câu: "Quán này ăn rất ngon a."

Khẳng định là kiếm được rất nhiều tiền đi

"Nếu không ngon như lời đồn, ta làm sao đưa nàng tới nơi này?" Tư Không Diệu trả tiền xong rồi cùng Lưu Quang về khách điếm, "Điểm tâm đều do lão bản một người làm, một ngày chỉ có thể làm nhiêu đó, bán hết là hết luôn."

Lưu Quang nhìn hắn một cái: "Xem ra ngươi là khách quen?"

Tư Không Diệu nhếch khóe miệng, đầu ngón tay đắc ý vuốt tóc: "Tại hạ bất tài thứ khác không dám nói, nhưng nếu bàn về mỹ thực trên Huyền Kỳ đại lục, không gì ta không biết."

Nói tới đây, hắn còn điểm danh phê bình đồ ăn của Huyền Thiên Tông: "Đồ ăn của Huyền Thiên Tông các nàng làm quá tệ."

"....." Lưu Quang lông mày giật giật, "Ngươi thế mà đồ ăn của Huyền Thiên Tông đều đã ăn qua?"

"Đúng vậy, đồ ăn của các đại tông môn ta đều đã ăn qua." Tư Không Diệu hướng nàng nháy mắt, "Đồ ăn Hợp Hoan Tông là ngon nhất, lần sau bái sư nhớ chọn Hợp Hoan Tông." (Hợp Hoan Tông hình như là môn phái luyện ấy ấy á mình đọc nhiều truyện là vậy. anh nhà xúi dại chị haha )

"....." Trong phút chốc nàng không biết nên mắng hắn trước hay là hối hận về lựa chọn trước kia của mình.

Lưu Quang trầm mặc một lát, quyết định đổi đề tài: "Đúng rồi, ngươi lúc trước nói muốn tìm Thái An, hắn làm gì vậy?"

"Hắn là luyện khí sư, Đào Huân rất có thể là sản phẩm của hắn." Nhắc tới cái này, Tư Không Diệu thần sắc nghiêm túc thêm vài phần, "Bất quá khi ta đến, hắn vừa đi mất, ta ở Bình Châu đợi hắn mấy ngày cũng không thấy hắn trở về."

"Trùng hợp vậy sao?"

"Ta cũng cảm thấy quá trùng hợp." Xem ra hắn đã khiến cho bọn chúng chú ý, hắn có chút hoài nghi, lần này đi Lan Thủy trấn, là bọn họ cố ý sắp đặt.

Đi vài bước, Tư Không Diệu thấy bên đường có bán kẹo mạch nha, liền dừng lại hỏi Lưu Quang: "Nàng muốn ăn kẹo mạch nha không?"

Lưu Quang nhìn tiệm nhỏ bán kẹo mạch nha mở miệng nói: "Ngươi không phải không có tiền sao?"

Tư Không Diệu khóe môi cong lên, rũ mắt nhìn nàng: "Ta ăn ít hai phần cũng không sao, nhưng không thể làm đại mỹ nhân bị đói a."

Hắn nói, cũng không đợi Lưu Quang trả lời, liền chạy tới tiểu quán: "Với mùi vị đồ ăn của Huyền Thiên Tông, vẫn nên mua nhiều đồ ăn một chút."

Lưu Quang: "....."

Đồ ăn của Huyền Thiên Tông cũng không quá kém vậy đi.

Lấy kẹo mạch nha, Tư Không Diệu cầm giấy gói quay trở lại: "Kẹo mạch nha ta đã nếm quá, rất ngọt, khi còn nhỏ ta rất thích ăn cái này."

"Ta cũng vậy." Lưu Quang nhớ tới khi còn nhỏ đi công viên, nhất định phải mua kẹo mạch nha ăn mới tính là đi chơi thực sự.

Tư Không Diệu như nhớ tới cái gì cười một tiếng: "Khi còn nhỏ nửa đem ta lén ăn vụng kẹo mạch nha, bị sư phụ ta đuổi đánh một vòng."

Lưu Quang nhẹ nhàng nhíu mày, hỏi hắn: "Sư phụ ngươi là ai?"

Tư Không Diệu nhìn nàng một cái, cố tình tỏ ra thần bí: "Về sau nói cho nàng."

"....." Xì, về sau nàng cũng không muốn biết đâu.

Hai người trở về khách điếm thì đám người Lê Li đã ăn xong bữa sáng, đứng ở cửa chờ bọn họ. Thấy trong tay Lưu Quang cầm điểm tâm, Lê Li chạy nhanh tới: "Đây là điểm tâm các ngươi mua sao?"

"Ừm." Lưu Quang gật đầu, "Ta còn chưa có ăn qua, trở về chúng ta ăn sau a."

"Được được." Lê Li ánh mắt chờ mong chà chà cánh tay, nhìn bọn họ nói, "Không còn sớm nữa, hiện tại chúng ta liền xuất phát."

Lưu Quang hỏi: "Chúng ta trở về thế nào?"

Khương Minh Kiệt nói: "Hương Hương cô nương, hay là ta ngự kiếm đưa ngươi đi!"

Hắn vừa nói xong, Tư Không Diệu hoài nghi đánh giá hắn: "Bằng vào tu vi của ngươi, ngự kiếm phi hành vô cùng khó khăn, hơn nữa trên người còn có vết thương, lỡ làm đại mỹ nhân ngã làm sao bây giờ?"

Khương Minh Kiệt trên người đúng là còn thương tích, nhưng nghĩ tới lúc trước có thời điểm cả người hắn tràn đầy lực lượng, hắn lại cảm thấy không có vấn đề gì cả: "Sẽ không, lúc đó ta bay rất tốt!"

Lưu Quang: "....."

"Vẫn đừng nên mạo hiểm như vậy." Tư Không Diệu nhìn Lưu Quang cười cười, "Vẫn là ta đưa nàng trở về đi."

Một bên Lê Li nghe hắn nói vậy tò mò: Ngươi làm thế nào đi, ngự kiếm sao?"

Tư Không Diệu ngẩng đầu nhìn không trung huýt sáo một tiếng, một con diều hâu to giương cánh bay tới.

Lê Li nhìn thấy đại điểu uy phong lẫm liệt, lòng khó nén hưng phấn: "Đây là tọa kỵ của ngươi sao?"

"Là lão bằng hữu của ta." Tư Không Diệu sờ sờ cổ diều hâu, nói với Lưu Quang: "Ta còn phải đi một chuyến đến Bình Châu, nó sẽ đưa các ngươi an toàn trở về Huyền Thiên Tông."

"Được." Lưu Quang gật đầu, động tác quen thuộc nhảy lên lưng diều hâu. Lê Li thấy nàng nhảy cũng học nhảy theo.

Người cùng người quả thật khác nhau quá xa, lần trước Khương Minh Kiệt lên Bất Khi Sơn, là bám vào móng vuốt đại điểu, còn bị ném vào cửa, còn Tư Không Diệu này lại có thể cưỡi nó.

Tư Không Diệu vuốt ve đầu đại điểu cùng nó nói: "Đi thôi."

Đại điểu kêu lên một tiếng thật dài, vỗ cánh mạnh mẽ bay lên trời.

Người đi đường ai nấy đều tò mò chỉ con đại điểu, kể cả Khương Minh Kiệt và Quý Hoài Trạch cũng không phải ngoại lệ.

"Chúng ta đi thôi." Quý Hoài Trạch thu hồi ánh mắt, ngự kiếm dừng ở giữa không trung, "Ta đưa ngươi về."

"Không cần, tự ta có thể làm được!" Khương Minh Kiệt thúc giục linh lực, làm kiếm bay lên, nhưng cùng với lần xuất phát trước giống nhau, thân kiếm đều không ổn định.

Tư Không Diệu đứng một bên xem náo nhiệt cong môi cười, khuyên nhủ Khương Minh Kiệt: "Vẫn là đừng nên cậy mạnh."

Khương Minh Kiệt không nghe, Quý Hoài Trạch ngước mắt nhìn không trung mở miệng nói: "Các nàng đã đi xa rồi."

"....." Khương Minh Kiệt cuối cùng vẫn thu hồi kiếm, nhảy lên thân kiếm của Quý Hoài Trạch. Tư Không Diệu nhìn bọn họ bay đi liền xoay người đi về hướng Bình Châu.

Trong Huyền Thiên Tông, Ngu tông chủ cùng Nguyên Đoan Quân đang ngồi cùng nhau thảo luận sự tình ở Lan Thủy trấn.

"Nghe Lan Ý miêu tả, chắc chắn là Khôi thi." Nguyên Đoan Quân rót một ly trà nhưng lại không có tâm tư uống, "Ngươi nói trong khoảng thời gian này liên tiếp xuất hiện ôn dịch, có phải liên quan đến Khôi thi không?

Ngu tông chủ tâm tình cũng không tốt lắm, Khôi thi ở đại lục này đang biến mất mấy trăm năm, hiện tại bỗng nhiên xuất hiện, khẳng định không phải dấu hiệu tốt: "Năm đó trước khi Thiện Kính tổ sư bế quan đã tiêu hủy tất cả Khôi thi do Đào Huân tạo ra, Tu La tộc cũng bị phong ấn tại Tu Di, hiện tại những kẻ chế tạo Khôi thi, ngươi cảm thấy là ai?"

Nguyên Đoan Quân biết tuy tông chủ hỏi như vậy nhưng trong lòng đã có đáp án: "Mấy trăm năm nay tu sĩ của đại lục chỉ tu luyện Linh khí, nhưng Hỗn khí không phải hoàn toàn biến mất, chúng ta tuy rằng có thể loại trừ Hỗn khí trên người những đứa trẻ mới sinh, nhưng hoàn toàn vẫn có khả năng bỏ sót."

Những người bị bỏ sót, chỉ cần cho bọn chúng thời gian, cũng có thể phát triển trở thành một thế lực.

"Ta đã sớm biết, Già Diệp ấn không thể phong ấn Tu la tộc vĩnh viễn." Ngu tông chủ thở dài, cầm lấy ly trà đã nguội lên uống một ngụm, "500 năm đi qua như cái chớp mắt."

Nguyên Đoan Quân nhìn hắn nói: "Ngươi đang hoài nghi, có kẻ cùng Tu la tộc trong ứng ngoại hợp?"

Ngu tông chủ gật đầu, mặc kệ bọn chúng muốn làm gì, mục đích cuối cùng chắc chắn là đưa Tu la tộc ra ngoài.

Hai người trầm mặc trong chốc lát rồi Nguyên Đoan Quân mở miệng nói: "Đại hội luận võ tông môn còn có thể cử hành không?"

Ngu tông chủ nói: "Đại hội luận võ tông môn đã chuẩn bị xong, thiệp mời cũng đã gửi hết, có môn phái thậm chí đã xuất phát."

Ngụ ý này chính là đại hội luận võ vẫn cử hành bình thường.

Nguyên Đoan Quân nghĩ, đại hội luận võ là lúc mà tất cả môn phái trên Huyền Kỳ đại lục tụ họp về Bất Khi Sơn, nếu không phải kẻ có gan tày trời chắc chắn sẽ không chọn lúc này sinh sự.

"Nếu bọn chúng có gan dám náo loạn ở đại hội luận võ, chúng ta có thể nhân cơ hội này một lưới bắt gọn."