Lưu Quang không nghĩ tới sẽ gặp được Tư Không Diệu ở Lan Thủy trấn, có chút ngoài ý muốn nhìn hắn: "Tư Không Diệu? Sao ngươi ở nơi này?"
Tư Không Diệu đi đến bên cạnh nàng, nhìn nàng nói: "Ta đến Bình Châu tìm Thái An, kết quả không thấy Thái An, gặp được đại mỹ nhân."
"....." Lưu Quang bắt được trọng điểm câu nói, "Thái An là ai?"
Tư Không Diệu nhìn Khương Minh Kiệt hỏi lại nàng: "Cái tên tiểu bạch kiểm kia là ai, tại sao nàng lại bảo vệ hắn?""
Lưu Quang khϊếp sợ: "Ngươi lại không biết xấu hổ gọi người khác là tiểu bạch kiểm?"
Tư Không Diệu giật lông mày, trong mắt ẩn lộ ý cười: "Đại mỹ nhân đây là khen ta đẹp sao?"
"....." Lưu Quang trầm mặc một lát, quả nhiên nàng thua, "Trước kia ta phá một kết giới, Khương Minh Kiệt chịu thay ta, cho nên những người đó tìm hắn gây phiền toái."
"Thì ra là thế." Tư Không Diệu gật đầu hiểu rõ, từ trong l*иg ngực lấy ra một đồ vật, "Cái này tặng cho nàng."
Lưu Quang cúi đầu nhìn, trong tay hắn là một chiếc trâm bạc. Trâm bạc tuy hình dáng đơn giản nhưng phần hoa lại được điêu khắc tinh xảo như thật, có thể thấy người làm ra chiếc trâm này có tay nghề rất tốt.
"Trâm cài đầu?" Nàng nhận lấy trâm cài đầu.
Tư Không Diệu lên tiếng nói: "Trâm này là Vạn lão nhân làm, ông ấy từng là đệ nhất luyện khí sư đại danh đỉnh đỉnh, rất nhiều người từng mang vàng bạc châu báu cầu ông ấy nhưng cũng không thể mua được bất kỳ món đồ nào của ông ấy."
Hai người đang nói chuyện, trong ngõ nhỏ truyền đến tiếng thét chói tai: "A ----------!"
Thanh âm ấy cách một khoảng nhưng vẫn đủ để Lưu Quang nghe thấy, cảm thấy lạnh sống lưng: "Là tiếng của Lê Li, ta qua đó xem sao."
"Ta và nàng cùng đi."
"Được." Lưu Quang thuận tay đem trầm cài đầu thu lại, cùng Tư Không Diệu chạy đến ngõ nhỏ.
Một lúc trước, đám người Lý Doanh đuổi theo Khôi thi vào ngõ nhỏ. Theo lý thuyết người sau khi ch.et đi, th.i th.e sẽ bị cứng đờ, nhưng Khôi thi này chỉ di chuyển chậm hơn so với người bình thường một chút, chỉ trong chốc lát không thấy tăm hơi.
"Hình như là chạy vào ngôi nhà kia." Lý Doanh cầm kiếm hướng về ngôi nhà gần đó, mọi người đều theo sát phía sau, không dám tản ra. Bên trong cửa là một cái sân, bốn phía không có đèn, may mắn thị lực của người tu hành tốt hơn người bình thường rất nhiều, dưới ánh trăng mờ ảo họ vẫn có thể nhìn rõ tình huống trong sân.
"Nơi này là xưởng nhuộm vải?"
Trong sân phơi rất nhiều vải vừa mới nhuộm màu, ban ngày những tấm vải chắc chắn đẹp rực rỡ diễm lệ, nhưng dưới ánh trăng mờ ảo, chúng lại trở nên quỷ dị đáng sợ. Mọi người nín thở, bước chân chậm rãi, lo sợ có thứ gì vọt ra đằng sau những tấm vải.
"Mọi người cẩn thận chút." Lý Doanh dùng kiếm chậm rãi đẩy một tấm vải nhuộm treo trước mặt, không phát hiện cái gì khả nghi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Những người khác cũng làm theo, dùng kiểm đẩy những tấm vải che khuất tầm nhìn ra, sau đó tiếp tục tiến sâu vào bên trong.
Đi thêm vài bước nữa, một tấm vải nhuộm bị đẩy ra, từng hàng th.i th.e treo lở lửng xuất hiện trước mắt họ.
Những th.i th.e đó giống vải nhuộm treo ở giữa không trung, vẻ mặt căng cứng dữ tợn, giống như ác quỷ d.ia ng.uc.
Hình ảnh này quá mức làm người sợ hãi, Lê Li chân đã mềm nhũn, ngồi dưới đất thét chói tai.
Lưu Quang cùng Tư Không Diệu nhanh chóng đuổi tới, tuy Lưu Quang đã có trải nghiệm ở Thủy thôn, nhưng nhìn hình ảnh này cũng làm nàng có chút không khỏe.
"Cái kia giống như là th.i th.e của Trương lão gia." Nàng chỉ một Khôi thi bên trái, tuy cùng bộ dạng trên bức họa có chút khác biệt nhưng vẫn có thể nhận ra.
Lê Li căn bản không dám chớp mắt, Lý Doanh lấy bức họa ra kiểm chứng, mở miệng nói: "Trước đem những t.hi t.he này hạ xuống đã."
Hắn vừa dứt lời, những Khôi thi bị treo bỗng động đậy. Tiếng gầm nặng nề từ cổ họng truyền ra, những sợi dây treo trên cổ đều bị đứt.
Sau khi rơi xuống đất, những Khôi thi đồng thời nhìn về phía "Những vị khách không mời".
Lần này cả Lý Doanh đều cảm thấy sợ hãi: "Trước tiên chạy ra ngoài!"
Bọn họ từ xưởng nhuộm vải chạy ra, chạy tới cửa mới phát hiện, ngõ nhỏ này đầy rẫy Khôi thi đang bao vây. Vào thế tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, Đinh Cát vô cùng hoảng loạn hướng Lưu Quang hét to: "Không phải vừa rồi ngươi rất lợi hại sao! Đánh bọn chúng đi!"
Lưu Quang nhìn hắn một cái mở miệng: "Vừa rồi là ngoài ý muốn"
"Đừng manh động!" Thấy Khôi thi càng tiến gần, Lý Doanh rút một quả đạn tín hiệu từ trên người ra bắn lên trời, "Thẩm Lan Ý chắc chắn ở gần đây, chỉ có thể nhờ hắn tới cứu chúng ta!"
Vừa rồi bọn họ chiến đấu với hai Khôi thi đã tốn rất nhiều linh lực, lúc này nhiều Khôi thi như vậy, bọn họ không chừng có thể bị chúng ăn thịt cũng nên!
Tư Không Diệu vốn dĩ chuẩn bị ra tay, lại nghe được Thẩm Lan Ý sắp tới, liền dừng lại.
Hắn chỉ ứng phó với Khôi thi một cách tượng trưng rồi đứng bên cạnh Lưu Quang.
Thẩm Lan Ý đến rất nhanh, từ trên trời lao xuống
Dinh Cát thấy thân ảnh của Thẩm Lan Ý, thiếu chút nữa khóc ra tiếng: "Thẩm sư huynh, ngươi rốt cuộc đã tới rồi!"
Bọn họ được cứu rồi!
Thẩm Lan Ý lại không lạc quan như vậy, Khôi thi giống với hắn từng nghe trước đó, không thể bị tiêu diệt hơn nữa số lượng rất nhiều.
"Những Khôi thi này hẳn là có người đứng sau điều khiển." Hắn rút kiếm ra cùng đám người Lý Doanh nói, "Nơi này giao cho ta, các ngươi đi tìm người điều khiển Khôi thi."
"Được." Lý Doanh lên tiếng, Tư Không Diệu cũng nhân cơ hội rời khỏi.
Người điều khiển Khôi thi này ẩn mình rất kỹ lưỡng, Lý Doanh tìm mãi không thấy, Tư Không Diệu cũng không định hỗ trợ mà ở lại trong viện xem Thẩm Lan Ý chiến đấu với Khôi thi.
"Đây là Thẩm sư huynh trong truyền thuyết của Huyền Thiên Tông?" Tư không Diệu ngồi một bên tán thưởng, "Kiếm pháp thật cao siêu."
Lưu Quang nhìn hắn mở miệng hỏi: "Ngươi biết Thẩm Lan Ý?"
"Không quen biết." Tư Không Diệu nghiêng đầu về phía nàng, "Vì sao hỏi như vậy?"
Lưu Quang nói: "Cảm giác ánh mắt ngươi nhìn hắn rất kỳ quái."
Nàng nói xong trong đầu bỗng nổi lên một phỏng đoán thái quá: "Không phải ngươi yêu thầm hắn chứ."
"....." Tư Không Diệu cạn lời, "Hắn lớn lên không đẹp bằng ta, nếu ta muốn yêu thầm thì cũng là yêu thầm nàng."
Nói đến đây, hắn giống như nghĩ tới cái gì, nhìn Lưu Quang cười: "Đại mỹ nhân, nàng biết trâm cài đầu là vật gửi gắm tình cảm không? Nàng nhận lấy nó, liền tính là tín vật đính ước của chúng ta đi."
"..... Nếu không ta trả lại cho ngươi."
"Không thể nha. Tư Không Diệu bày ra dáng vẻ của người bị hại, "Nàng như vậy không phải là đang đùa giỡn tình cảm của ta sao?"
"Lưu Quang cố kéo khóe miệng thành một nụ cười gượng gạo, "Ta thấy ngươi vẫn nên đi trợ giúp tìm người đi."
Tư Không Diệu ngồi dậy nhìn nàng: "Đi thôi, nếu đại mỹ nhân đã mở lời, vậy ta sẽ cố hết sức mà giúp một chút."
Kẻ điều khiển Khôi thi giống như biết được Tư Không Diệu định ra tay, đột ngột bỏ chạy, đám Khôi thi đang tấn công Thẩm Lan Ý đồng loạt ngã xuống đất bất động.
Thẩm Lan Ý sửng sốt, thu hồi kiếm trong tay.
Hắn đoán kẻ điều khiển Khôi thi đã bị khống chế, liền quay sang nhìn Lưu Quang cùng Tư Không Diệu. Hắn biết hai người họ đứng ở đó, nhưng một người không phải người của Huyền Thiên Tông, một người chỉ là tân đệ tử tu vi thấp kém, cho nên hắn cũng không nhờ họ hỗ trợ.
Lúc này nguy cơ Khôi thi tạm thời được hóa giải, hắn mới hướng hai người họ đi đến: "Các ngươi không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì, đa tạ Thẩm sư huynh."
"Ừm." Thẩm Lan Ý gật đầu, ánh mắt dừng trên người Tư Không Diệu, "Không biết vị này xưng hô thế nào?"
Tư Không Diệu nhìn hắn, khẽ cười một tiếng mở miệng nói: "Ta chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, nói ra chắc Thẩm sư huynh cũng không biết."