Tu Tiên Không Bằng Mở Shop Online

Chương 16: Biến mất

Ánh nến chập chờn.

Mày như núi xa, môi đỏ như son, mặt như hoa đào, da dẻ như ngọc.

Đôi mắt trong veo như suối lúc này đầy ắp hình bóng của mình, rõ ràng, gần gũi.

Mộ Kỳ sững sờ, dòng máu nóng từ trái tim đang đập điên cuồng trào dâng khắp tứ chi, trong lòng tê tê dại dại, như mặt hồ yên ả bỗng rơi xuống một chiếc lông vũ trắng muốt, gợn lên từng vòng sóng.

Không dám nhìn thẳng vào đôi mắt phát sáng của Hoa Chước Chước, Mộ Kỳ nhanh chóng quay đầu đi, vẻ mặt rất không được tự nhiên, như làm chuyện xấu sợ bị bắt quả tang.

Một lúc lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng kéo tay Hoa Chước Chước đang nâng mặt mình xuống, chuyển chủ đề: "Vừa rồi ngươi cố ý thả yêu vật đi, là vì muốn tìm ra hang ổ của nó sao?"

Hoa Chước Chước kinh ngạc, lập tức hừ hừ: "Ngươi nhìn ra được à? Đúng vậy, ta cố ý thả nó đi. Nó chỉ là một con tép riu, cái ta quan tâm là kẻ đứng sau thao túng mọi chuyện."

Dừng lại một chút, Hoa Chước Chước tiếp tục nói: "Yêu khí của yêu vật vốn không thể che giấu, nhưng yêu khí trên người con yêu vừa rồi lại rất nhạt, nhạt đến gần như biến mất, mà một con hoa yêu trăm năm không thể nào hoàn toàn che giấu khí tức của mình được. Hơn nữa, thị trấn này rất kỳ lạ, rõ ràng là địa bàn của yêu, nhưng lại có tiên khí. Nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái."

"Vậy chúng ta phải làm gì? Không cần báo cho đại sư huynh biết sao?"

"Tạm thời không cần. Đợi đến sáng, ngươi dẫn ta đi quanh thị trấn một vòng, ta sẽ thăm dò trước." Hoa Chước Chước nói.

Đêm đó trôi qua rất nhanh.

Mộ Kỳ nghỉ ngơi một canh giờ rồi thay vị trí cho Thẩm Cầm, cùng Triệu Dục canh chừng Kỷ Lễ.

May mắn là khi trời vừa hửng sáng, cuối cùng Kỷ Lễ cũng mơ màng tỉnh lại, hoàn toàn không nhớ mọi chuyện xảy ra đêm qua.

Mộ Kỳ thở phào nhẹ nhõm. Không nhớ là tốt nhất, nếu nhớ, không biết Kỷ Lễ có xấu hổ phẫn nộ đến chết hay không.

Trời vừa sáng, Mộ Kỳ đề nghị đi quanh thị trấn thăm dò tình hình.

Kỷ Lễ hồi phục tinh thần lập tức nhiệt tình đề nghị đi chung, làm Mộ Kỳ sợ tới mức co cẳng chạy ra khỏi khách điếm, chỉ kịp chạm mặt Thẩm Cầm vừa mới vào phòng.

Thẩm Cầm kinh ngạc nhìn bóng lưng vội vã rời đi mang theo vài phần chạy trối chết của Mộ Kỳ. Nàng ấy ngạc nhiên hỏi: "Mộ sư đệ đi làm gì mà chạy nhanh vậy, như có chó đuổi theo sau ấy?"

Triệu Dục và Kỷ Lễ hai mặt nhìn nhau, ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm về phía cửa.

Kỷ Lễ gãi gãi mái tóc rối bời của mình, suy đoán: "Có lẽ, Mộ sư đệ không muốn chúng ta quá mệt mỏi, nên mới kiên quyết tự mình đi thăm dò tình hình?"

Thẩm Cầm tai thính, đầu óc nhanh nhạy, nghe vậy hỏi: "Ngươi yêu cầu đi cùng hắn?"

Kỷ Lễ lần nữa nghi hoặc gật đầu.

Thẩm Cầm hiểu ra: "Thảo nào hắn chạy nhanh như vậy."

"?" Kỷ Lễ đầy đầu dấu hỏi. Nhưng Thẩm Cầm chỉ nở nụ cười ẩn ý, không có ý định giải thích.

Tội nghiệp Mộ sư đệ, chắc là bị dọa sợ rồi!

Ánh nắng buổi sáng ấm áp, chiếu lên người cũng không cảm thấy nóng, là nhiệt độ dễ chịu nhất.

Trên phố lác đác vài người, mấy người bán hàng rong mới bắt đầu bày sạp.

Mộ Kỳ đeo kiếm sau lưng, trước tiên đi một vòng quanh phố, sau đó ra khỏi thị trấn, quan sát kỹ xung quanh. Đáng tiếc là trước mắt chỉ toàn đất hoang, không có lấy một ngọn cỏ.

"Chước Chước, ngươi có phát hiện ra điều gì bất thường không?" Mộ Kỳ hỏi.

Hoa Chước Chước thả thần thức ra, thu hết mọi dấu hiệu nhỏ nhất trong vòng trăm dặm vào tầm nhìn. Dường như phát hiện ra cái gì, Hoa Chước Chước đứng trước một tấm bia đá cũ kỹ, vươn bàn tay mảnh khảnh phủi sạch lớp bụi dày trên bia.

Bụi bị lau đi, lộ ra dòng chữ khắc bị che phủ.

Hoàn Vũ.

Bởi vì có manh mối nên Hoa Chước Chước hớn hở vẫy tay ra hiệu cho Mộ Kỳ đến. Làm động tác một lúc lâu, phía sau không có động tĩnh gì.

Cảm thấy không đúng, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thanh Thanh Cương kiếm nằm cô đơn trên đất, xung quanh không thấy bóng dáng của Mộ Kỳ đâu hết.

"Mộ Kỳ!" Hoa Chước Chước có chút hoảng loạn, đồng thời cũng cảm thấy sợ hãi và tức giận.

Rốt cuộc là thứ gì mà có thể bắt người đi ngay trước mắt nàng, còn có thể khiến nàng không phát hiện ra chút nào?