Cảm giác kỳ lạ ấy xuất hiện vào một buổi tối yên bình giữa những tháng ngày chiến đấu không ngừng nghỉ. Tống Viêm đang ngồi một mình trong lều chỉ huy, tay cầm bức thư chiến báo. Những lời lẽ trong bức thư đều là những tin tức không mấy vui vẻ, nhưng tâm trí của Tống Viêm không thể tập trung vào nó. Mắt anh mơ hồ nhìn ra ngoài cửa lều, nơi có ánh đèn le lói và bóng dáng một vài binh sĩ đang tuần tra.
Nhưng chính lúc ấy, hình ảnh Nhạc Thanh Thành xuất hiện trong đầu anh. Cảm giác ấy giống như một làn sóng dịu nhẹ, nhưng lại đủ mạnh để kéo anh ra khỏi sự tập trung vào công việc. Mỗi khi nghĩ về Thanh Thành, Tống Viêm không hiểu tại sao lòng anh lại có chút bối rối.
Anh đã quen với việc chiến đấu, với những tình huống nguy hiểm và đối đầu với kẻ thù. Nhưng cảm giác khi ở gần Thanh Thành lại khác hẳn. Những cuộc trò chuyện cùng cậu, ánh mắt ấy, những lúc cả hai chia sẻ một nụ cười, đều khiến trái tim Tống Viêm không khỏi loạn nhịp.
Đã từng có những phút giây trong chiến trường, khi Thanh Thành nhìn anh, đôi mắt sáng ấy khiến Tống Viêm cảm thấy một nỗi mềm yếu mà anh chưa từng trải qua. Từng bước chân vững chãi của anh, từng mệnh lệnh lạnh lùng trong chiến tranh giờ đây bỗng dưng có sự dao động.
Tống Viêm tự nhủ rằng bản thân mình đang nghĩ quá nhiều. Thứ anh cảm nhận chỉ là sự tôn trọng và lòng ngưỡng mộ đối với một người tài giỏi. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt sáng của Thanh Thành, anh lại cảm thấy có điều gì đó sâu xa hơn, không thể lý giải.
Lẽ nào, anh đang cảm thấy một thứ tình cảm khác ngoài tình đồng đội?
---
Mọi chuyện bắt đầu vào một buổi sáng sớm khi quân đội Đại Ly chuẩn bị hành quân ra ngoài biên ải để đối mặt với địch. Tống Viêm đang kiểm tra lần cuối các chiến lược, kế hoạch hành quân thì bất chợt một bóng dáng quen thuộc bước vào.
“Đã sẵn sàng chưa, Tướng quân?” Thanh Thành nhẹ nhàng hỏi, đôi mắt lấp lánh sự tự tin và quyết đoán. Cậu vừa từ khu vực luyện tập trở về, vẫn còn mồ hôi vương trên trán, nhưng gương mặt thì lại tươi sáng.
Tống Viêm không đáp ngay lập tức. Anh chỉ đứng đó, nhìn Thanh Thành trong giây lát. Cảm giác ấy lại đến, một sự xao động trong lòng mà anh không thể lý giải. Cậu ấy, với vẻ ngoài bình tĩnh và trí tuệ sắc bén, lại khiến anh có những cảm xúc mà anh chưa từng trải qua.
“À... Xong rồi.” Tống Viêm đáp, nhưng giọng anh có phần lạ lẫm, hơi gấp gáp. Anh tránh ánh mắt của Thanh Thành, cảm thấy mình không đủ kiên nhẫn để tiếp tục giao tiếp như bình thường.
Thanh Thành nhíu mày một chút, nhưng không hỏi thêm. Cậu bước đến gần bàn, nơi những bản đồ chiến lược đang được trải ra. Cảm giác lạ kỳ vẫn vương vấn trong không gian, nhưng Thanh Thành không hề nhận ra điều gì khác thường. Cậu cứ tiếp tục với công việc, đôi khi liếc nhìn Tống Viêm, nhưng lại không nói gì thêm.
Tống Viêm không thể ngừng nghĩ về sự thay đổi trong tâm trí mình mỗi khi tiếp xúc với Thanh Thành. Đó là cảm giác không thể nắm bắt, như những làn sóng nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh. Có lẽ, trong lòng anh, Thanh Thành không chỉ là một người đồng đội, mà còn là một cái gì đó khác. Nhưng cái gì? Anh không biết, và điều đó làm anh cảm thấy lúng túng.
---
Đêm xuống, ánh trăng mờ nhạt phủ lên doanh trại. Tống Viêm đứng bên ngoài lều chỉ huy, nhìn lên bầu trời. Những suy nghĩ của anh đan xen vào nhau, như những sợi dây thừng rối bời.
"Rốt cuộc thì mình đang cảm thấy gì?" Tống Viêm tự hỏi, tiếng gió vù vù như muốn xóa đi những nghi hoặc trong lòng anh. Anh có thể dễ dàng chiến đấu, dễ dàng ra quyết định trong những tình huống nguy hiểm. Nhưng với những cảm xúc này... anh lại không thể tìm ra lời giải.
Tống Viêm không nhận ra rằng, những cảm xúc ấy không chỉ xuất phát từ sự tôn trọng, mà đã vươn lên thành một loại tình cảm chân thành hơn, đầy ấm áp, mà anh chưa bao giờ nghĩ tới.
Trong khi đó, Thanh Thành, vẫn không hay biết gì về những thay đổi trong lòng Tống Viêm. Cậu tiếp tục chăm chỉ làm việc, đôi khi nhìn Tống Viêm với những ánh mắt dò hỏi, nhưng chưa bao giờ đặt câu hỏi về mối quan hệ của họ.
Tất cả những gì cậu cảm nhận được là một sự gắn bó lạ thường, một tình bạn vững chắc được xây dựng trên chiến trường, một sự hỗ trợ vô điều kiện mà không có gì có thể thay thế. Nhưng liệu đó có phải là tình cảm đơn giản của đồng đội? Hay là điều gì sâu sắc hơn mà cậu chưa nhận ra?
Những câu hỏi này cứ dâng lên trong đầu cả hai người, nhưng không ai trong số họ dám bước qua giới hạn của mình để thừa nhận cảm xúc ấy. Cả Tống Viêm và Thanh Thành đều chìm trong suy nghĩ, nhưng vẫn không thể giải thoát khỏi sự kỳ lạ mà họ đang cảm nhận.