Sau khi bàn bạc, Tống Viêm và Nhạc Thanh Thành thống nhất rằng cuộc điều tra phải được tiến hành một cách kín đáo, tránh gây hoang mang trong quân đội. Nội gián đã trà trộn vào doanh trại, đồng nghĩa với việc mọi binh sĩ, từ tân binh đến lão tướng, đều có thể là mục tiêu bị nghi ngờ.
Tống Viêm ra lệnh triệu tập một nhóm lính thân cận để chuẩn bị cho cuộc điều tra. Nhạc Thanh Thành, với sự sắc sảo và khả năng quan sát tinh tường, đảm nhận việc phân tích các manh mối.
---
Đêm đó, khi doanh trại đã chìm vào yên tĩnh, Thanh Thành cùng vài lính thân tín bắt đầu rà soát các báo cáo cũ. Từ những ghi chép, cậu nhận thấy một vài điều bất thường:
- Một binh sĩ trẻ tên Lưu Vân được chuyển đến từ doanh trại khác cách đây một tháng, nhưng hồ sơ về lý lịch của hắn rất sơ sài.
- Một vài kho hàng bị mở trái phép trong thời gian gần đây, nhưng không có dấu hiệu mất mát rõ ràng.
- Có lời đồn về việc một số binh sĩ thường tụ tập ban đêm, nhưng khi được hỏi, họ lại trả lời qua loa.
Thanh Thành nhíu mày, ngón tay gõ nhịp trên bàn:
“Lưu Vân... có thể là đầu mối. Hắn mới đến, lại thường tránh giao tiếp với đồng đội.”
Tống Viêm, đứng bên cạnh, gật đầu:
“Nhưng chỉ nghi ngờ thì chưa đủ. Ta cần bằng chứng rõ ràng.”
---
Sáng hôm sau, Tống Viêm ra lệnh tập hợp toàn bộ binh sĩ để tổ chức một buổi huấn luyện giả định. Đội quân được chia làm hai phe, một bên phòng thủ và một bên tấn công. Trong lúc binh sĩ tập trung vào cuộc diễn tập, Thanh Thành lặng lẽ quan sát từng người.
Khi cuộc huấn luyện kết thúc, Tống Viêm đưa ra một thông báo:
“Tối nay, ta sẽ tổ chức kiểm kê lại toàn bộ lương thực và dược liệu trong kho. Mọi binh sĩ đều phải báo cáo đầy đủ công việc của mình trong ngày.”
Lệnh này ngay lập tức gây xôn xao trong doanh trại. Thanh Thành chú ý thấy, trong khi hầu hết binh sĩ đều tỏ ra bình thản, thì Lưu Vân lại có vẻ lo lắng. Hắn len lén lùi lại phía sau đội hình, ánh mắt liên tục nhìn xung quanh.
---
Đêm đó, khi mọi người đã về lều nghỉ, Thanh Thành và Tống Viêm chỉ huy một nhóm lính thân tín âm thầm mai phục gần kho lương thực. Đúng như dự đoán, không lâu sau, bóng dáng Lưu Vân xuất hiện.
Hắn lén lút tiến vào kho, tay cầm một gói nhỏ chứa chất bột màu xám lạ. Khi hắn định rắc bột vào một thùng gạo, Tống Viêm cùng các binh sĩ lao ra, chặn đứng hành động.
“Ngươi còn gì để nói?” Tống Viêm quát, ánh mắt sắc lạnh như dao.
Lưu Vân lùi lại, gương mặt tái mét, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:
“Ta chỉ... kiểm tra lương thực. Không có gì cả!”
Nhưng Thanh Thành bước đến, ánh mắt lạnh lùng:
“Kiểm tra lương thực mà mang theo chất độc? Ngươi nghĩ có thể qua mắt được ta sao?”
Hắn bị áp giải về lều chỉ huy để tra hỏi. Ban đầu, Lưu Vân ngoan cố không khai nhận, nhưng dưới sự sắc sảo của Thanh Thành và áp lực từ Tống Viêm, hắn cuối cùng cũng cúi đầu thừa nhận:
“Ta được kẻ địch cử đến để đầu độc lương thực của các ngươi. Nếu kế hoạch thành công, toàn bộ doanh trại sẽ rơi vào hỗn loạn...”
---
Sau khi nội gián bị bắt giữ, Tống Viêm ra lệnh tăng cường an ninh, kiểm tra kỹ lưỡng tất cả các kho lương thực, nước uống và dược liệu. Nhạc Thanh Thành cũng đích thân giám sát việc rà soát, đảm bảo không còn bất kỳ nguy cơ nào.
Trước khi rời khỏi lều chỉ huy, Thanh Thành nhìn Tống Viêm, giọng nói nghiêm túc:
“Đây là một bài học lớn. Kẻ địch đã không còn đánh trực diện mà chuyển sang những thủ đoạn hiểm độc hơn. Chúng ta cần phải cảnh giác cao độ.”
Tống Viêm gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm:
“Chúng ta đã chặn đứng âm mưu này, nhưng không được chủ quan. Chiến thắng sẽ chỉ thuộc về những người biết cảnh giác và không bao giờ mất niềm tin vào đồng đội.”