“Diêu Xuân Nha ! Cô đang đùa tôi à!” Diêu Xuân Lan ném chiếc áo trong tay lên quầy, hết lên.
“Có không?” Diêu Xuân Nha mím môi cười, “Không phải cô tự muốn tăng giá mua sao? Mọi người đều thấy, có liên quan gì đến tôi?”
Xung quanh có nhiều người chứng kiến toàn bộ sự việc, khi thấy cô gái xinh đẹp lên tiếng, cũng đồng loạt hưởng ứng.
Diêu Xuân Lan nghe thấy tiếng bàn tán mặt cô ta đỏ bừng cũng ngừng la hét, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
“Áo này, nếu cô thích thì tôi cho cô, sống chung dưới một mái nhà nhiều năm như vậy tôi cũng chân thành khuyên cô một câu, việc mua áo giống như tìm bạn đời, vừa vặn và phù hợp mới là quan trọng nhất.”
Cô dừng lại, giọng nói hạ thấp vài phần “Giờ nhìn chiếc áo này chắc chắn không vừa vặn rồi, còn việc chọn bạn đời có phù hợp hay không, lại càng khó nói.”
Nói xong, Diêu Xuân Nha kéo Lộ Nghiêu đi.
Diêu Xuân Lan nghe xong câu này sửng sốt một lúc, cô ta không hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, nhưng cô ta biết đó không phải là lời tốt đẹp gì.
“Cô quay lại nói rõ cho tôi biết, ý cô là gì!” Cô ta hét lên với Diêu Xuân Nha, thậm chí còn định đuổi theo.
Chỉ là chưa kịp bước đi, cánh tay đã bị người khác túm lại.
“Đồng chí, chiếc áo này còn chưa trả tiền!” Là nhân viên bán hàng lên tiếng.
Chiếc áo vốn đã không vừa, giờ còn bị Diêu Xuân Nha châm chọc, nhìn thấy chiếc áo cô ta chỉ thấy tức giận thêm, Diêu Xuân Lan giằng tay ra khỏi nhân viên, “45 đồng? cô nghĩ tôi ngu sao!”
“Hơn nữa cái áo này tôi cũng không mặc được, tôi không cần!” Diêu Xuân Lan bắt đầu làm trò ngu ngốc, đang định đuổi theo Diêu Xuân Nha.
Con vịt đã chín mà bay mất một con, không thể bay thêm con thứ hai, người bán hàng cũng không phải là người dễ bị bắt nạt.
“Vị đồng chí này, cô đã làm rối việc buôn bán của tôi, giờ nói không mua thì không mua sao? Thật vô lý!”
“Mọi người đến nhìn xem, cô gái trẻ này không chịu học cho tốt đến đây làm hỏng việc của người khác rồi định bỏ chạy, thật là coi thường người khác mà!”
Tiếng hét này khiến những người xung quanh hướng ánh nhìn về phía Diêu Xuân Lan, có người lớn tuổi còn tiến lên giáo huấn vài câu.
Diêu Xuân Lan xấu hổ đến mức không chịu nổi, chỉ đành nhịn đau lấy ví ra, nhìn thấy bên trong chỉ còn 40 đồng.
Khi ra ngoài cô ta vốn đem theo 120 đồng, nhưng cô ta đã tiêu gần hết số tiền đó. Cơ bản đều dùng để mua sắm cho Trần Kiến Bình.
Mặc dù cảm thấy đau lòng, nhưng không nỡ để hắn không có gì.
Cô ta chỉ nghĩ rằng bây giờ đối xử tốt với Trần Kiến Bình một chút, như vậy sau này khi hắn ta trở thành triệu phú, sẽ nhớ lại những ngày cùng nhau chia sẻ khó khăn, sẽ cảm thấy nợ cô ta, mới có thể hết lòng hết dạ bù đắp cho cô ta.
Cô ta muốn trở thành người duy nhất trong lòng Trần Kiến Bình.
Nhưng những ngày đó vẫn chưa đến, hiện tại cô ta không chỉ tiêu hết số tiền của mình thậm chí ngay cả tiền mua quần áo cũng không trả nổi.
“Tôi chỉ còn lại nhiêu đây, cô bán thì gói lại cho tôi, không bán thì thôi.” Diêu Xuân Lan nhắm mắt lấy hết số tiền trong ví đặt lên quầy.
“Không có tiền mà còn đi khoe khoang, bây giờ người trẻ thật đúng là mặt dày.” Người bán hàng lầm bầm cầm tiền, đặt túi quần áo lên quầy rồi quay đi làm việc.
Lời nói rất khó nghe, nhưng Diêu Xuân Lan lại không có mặt mũi ở lại tiếp tục lý luận với người bán hàng, nhiều ánh mắt đang nhìn cô ta như vậy, chỉ cần một người một ngụm nước bọt cũng có thể dìm chết cô ta.
Diêu Xuân Lan vội vàng cầm lấy túi áo, mặt xám mày tro chạy về phía Trần Kiến Bình đang đứng gần đó.
Oán hận trong lòng cô ta đối với Diêu Xuân Nha đã sâu càng thêm sâu.
Cô ta thầm thề rằng chờ khi cô ta trở thành người phụ nữ giàu có, cô ta nhất định sẽ đòi lại sự nhục nhã hôm nay gấp mười, gấp trăm lần!