Cô vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Mục Thiên Lưu, dường như khí chất của hắn đã trở nên trầm tĩnh và điềm đạm hơn một chút.
Lúc người này khoanh tay lại thì biểu cảm của hắn như kiểu ta đây là ông cố nội của ngươi, nhưng ánh mắt mà hắn nhìn cô đã hoàn toàn không còn sự chán ghét và sự hằn thù như lúc trước nữa.
Tư Phồn Tinh chớp chớp hai mắt.
Tại sao hiệu quả tẩy não của giọt nước mắt kia đối với Mục Thiên Lưu lại kéo dài lâu như vậy nhỉ? Chẳng lẽ thật sự phải bóp cổ và để nước mắt rớt xuống sọ não của người ta thì mới đạt được hiệu quả tốt nhất sao?
Mục Thiên Lưu bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh ở cổ, cảm giác này giống như cảm giác mà hắn đã từng cảm thụ qua trước kia, suýt chút nữa là hắn đã không nhịn được mà lùi về phía sau một bước. Nhưng bây giờ hắn đã là trải qua sự gột rửa của Thấu Cốt Cương Phong và thăng cấp lên Trúc Cơ Bốn Tầng rồi. Nên tuyệt đối không thể lùi về phía sau được!
“Chậc, ngươi đừng nghĩ rằng ngươi thăng cấp lên Trúc Cơ là có thể lên mặt được với ta! Bây giờ ta đã là Trúc Cơ Bốn Tầng rồi! Hơn nữa, thể chất đặc thù của ta vẫn còn chưa thức tỉnh đâu, ngươi cứ chờ mà xem, chắc chắc thể chất đặc thù thức tỉnh ở Kim Đan Kỳ của ta sẽ lợi hại hơn thể chất đặc thù thức tỉnh ở Trúc Cơ Kỳ của ngươi!”
Tư Phồn Tinh nhướng mày.
“Ồ.”
Mục Thiên Lưu nhìn vị tiểu sư tỷ đã ba tháng chưa gặp một lúc lâu, cảm thấy hình như tiểu sư tỷ đã thay đổi rất nhiều và trở nên càng ngứa đòn hơn, cuối cùng hắn vẫn mở miệng một cách không tình nguyện: “…… Mọi chuyện trước kia là do ta không đúng. Đây là món quà để xin lỗi và chúc mừng ngươi thăng cấp lên Trúc Cơ. Sau này ta sẽ không tìm ngươi để trao đổi chiêu thức nữa!”
Mục Thiên Lưu nói xong liền xoay người muốn rời đi, nhưng Tư Phồn Tinh lại cười hai tiếng haha ở sau lưng hắn.
“Ta sẽ nhận món quà xin lỗi này. Nhưng mà, sau này ta vẫn sẽ tìm ngươi để trao đổi chiêu thức.”
Nếu không đánh cho thằng nhóc này nở hoa đầy mặt, thì đúng là có lỗi với những lần mà hắn kiếm chuyện với cô trước kia!!
Mục Thiên Lưu dừng bước, đột nhiên cảm thấy xương cốt hơi đau nhức. À, chắc là do bị Thấu Cốt Cương Phong thổi nhiều nên giờ hắn mới bị đau.
Các đệ tử ở trên cầu Vấn Tâm Khóa nhanh chóng được đưa đến bên hồ Lạc Tinh.
Lần này có tổng cộng 236 đệ tử mới thành công thông qua cuộc tuyển chọn và tiến vào Thanh Huyền Môn.
Tư Phồn Tinh đứng ở bên hồ, cô phát hiện ra dường như cô đang bị nhóm đệ tử mới nhìn chằm chằm.
Tư Phồn Tinh: “???”
Rồi sau đó, có một thiếu niên khoảng mười tám, mười chín tuổi đi ra khỏi nhóm đệ tử mới kia, dáng người của hắn cao to, khí chất lạnh lùng, hắn có một đôi mắt đen nhánh và sâu thẳm, nhưng lại có một khuôn mặt vô cùng bình thường, khuôn mặt này làm cho khí chất và đôi mắt của hắn trở nên lãng phí.
Hắn hành lễ với Tư Phồn Tinh ở phía xa trước mặt mọi người:
“Cảm ơn tiên tử đã dừng cơn gió kia lại và cứu mạng ta.”
“Tại hạ tên là Mạc Bất Văn, xin hỏi tên của tiên tử là gì?”
Tư Phồn Tinh: “……”
Tư Mãn Nguyệt: “……”
Các đệ tử của những Phong khác: “……”
Các đệ tử mới: “!!”
Vị Bất Văn sư huynh này, ngươi quá táo bạo rồi đó!!
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Phồn Tinh:…… Nhìn mặt của người này không giống như là kẻ dê xồm mà?
Tư Mãn Nguyệt: Thế mà hắn lại không hỏi ta!
Nhóm đệ tử mới: Sư huynh quá dũng cảm! Hỏi thẳng vấn đề mà bọn ta muốn hỏi nhưng không lại dám hỏi, a a a!