Nàng ta cũng không hề cảm thấy suy nghĩ này có cái gì sai, tu chân giới vốn là nơi dùng thực lực để nói chuyện. Thực lực như thế nào thì đi đến nơi như vậy, đây mới là điều đúng đắn.
Thế nhưng bây giờ, tiểu sư đệ có suy nghĩ giống với nàng ta lại tự thừa nhận sai lầm của mình sao?
Sau cú sốc này, Tư Mãn Nguyệt nhíu mày: “Thiên Lưu, đệ bị sao vậy? Mặc dù vết thương lần này của Tiểu Tinh hơi nghiêm trọng, nhưng đại sư huynh đã chữa trị cho muội ấy rồi, còn cho muội ấy dùng cả Hồi Xuân Đan cấp cao nữa, đệ không cần phải tự trách bản thân đâu.”
Sau khi nhìn thoáng qua Tư Mãn Nguyệt, Mục Thiên Lưu lập tức nhắm chặt hai mắt lại và không hề nhìn nàng ta thêm một lần nào nữa. Gió thổi mạnh suốt từ lúc hắn ở chỗ này, mặc dù toàn thân lạnh thấu xương, nhưng hắn lại chưa bao giờ cảm thấy tỉnh táo như lúc này.
Trong sự tỉnh táo này, hắn nhớ lại những hành động trong một năm qua thậm chí là một tháng gần đây của chính mình, hắn còn cảm thấy mình đúng là một tên khốn nạn không thể tha thứ được.
Sao hắn có thể đối xử tệ bạc với tiểu sư tỷ như vậy chứ? Sao hắn lại có thể mở miệng nói ra những lời kinh tởm và tổn thương người ta như thế? Thậm chí, hắn còn ỷ vào việc tu vi của mình cao hơn tiểu sư tỷ nên đã nhiều lần lấy danh nghĩa trao đổi chiêu thức để làm tiểu sư tỷ bị thương.
Khi Mục Thiên Lưu nghĩ đến điều này, hắn hận không thể lập tức phá huỷ tất cả các linh lực đang bảo vệ cơ thể, để cho Thấu Cốt Cương Phong kia thổi mạnh vào vào người hắn thêm vài lần nữa.
Vậy mà hắn lại trở thành loại người mà hắn đã từng ghét nhất.
Lúc hắn còn chưa thức tỉnh Phong Linh Căn biến dị thì hắn đã bị các thiếu gia của Vương Phủ bắt nạt, khi đó hắn ghét những người kia đến mức nào thì lúc này hắn cũng ghét bản thân mình đến mức đó.
Cho nên, lúc Tư Mãn Nguyệt tới đây, mới có thể nhìn thấy vẻ mặt tức giận thậm chí còn rất hung dữ kia của hắn.
Đây không phải là sự tức giận và hung dữ vì bị trừng phạt, mà là sự tức giận dành cho chính bản thân hắn.
Có lẽ sau khi cơn giận đó trôi qua, Mục Thiên Lưu cũng có thắc mắc, vì sao hắn lại biến thành một người như vậy chứ? Rõ ràng vào thời khắc leo lên núi Thanh Huyền, hắn đã quyết định sẽ làm một người hành hiệp trượng nghĩa trừ gian diệt ác rồi mà.
Mục Thiên Lưu không hiểu tại sao, nhưng lúc hắn nghe thấy giọng nói của Tư Mãn Nguyệt, hắn lại cảm thấy bồn chồn không thể giải thích được.
“Thiên Lưu? Đệ đừng im lặng như vậy. Đệ cứ như này thì sẽ làm cho ta lo lắng đấy. Chuyện lần này thật sự không phải là vấn đề gì lớn, đệ đừng giận dỗi nữa nha.”
Giọng nói của Tư Mãn Nguyệt vẫn còn văng vẳng ở bên tai, là âm sắc dễ nghe mà hắn yêu thích, trong đó còn mang theo cả sự quan tâm mà hắn thích nhất nữa.
Nhưng mà, nhưng mà.
Mục Thiên Lưu từ từ nhắm chặt hai mắt lại.
Tại sao làm người cùng tông môn bị thương nặng lại không phải là vấn đề lớn? Sao lại không phải là lỗi của hắn?! Hắn đã làm nhiều điều tồi tệ như vậy, mà tại sao sư tỷ vẫn còn có thể nói chuyện dịu dàng với hắn như vậy chứ?
Tư Tiểu Tinh, chính là muội muội ruột của sư tỷ đó!
Mục Thiên Lưu đột nhiên mở to hai mắt ra, hắn kìm chế những suy nghĩ hỗn loạn ở trong đầu mình lại, rồi nhìn về phía Tư Mãn Nguyệt: “Đệ không giận dỗi. Đệ chỉ cho rằng lần này đệ đã thực sự làm sai rồi mà thôi. Làm sai thì phải bị trừng phạt, đệ sẽ ở chỗ này đủ ba tháng, tứ sư tỷ đi về đi.”
Đừng đến đây, cũng đừng nói thêm gì nữa.