Lương Nguyện Tỉnh nhét khăn ướt trở lại.
Bối cảnh chụp ảnh là bãi đỗ xe ngầm của khách sạn.
“Không phải nói chụp cảnh đêm sao?” Lương Nguyện Tỉnh không hiểu.
“Bên ngoài ánh sáng quá hỗn loạn.” Đoàn Thanh Thâm cầm máy ảnh, nhìn màn hình máy ảnh: “Bãi biển lại không cho xe máy vào.”
Đoàn Thanh Thâm vừa nói vừa đi lại để điều chỉnh phạm vi chụp. Anh bảo Lương Nguyện Tỉnh đứng ở lối đi trong bãi đỗ xe, bãi đỗ xe rất yên tĩnh, có xe đi qua có thể nghe thấy, đến lúc đó kịp thời tránh ra là được.
Lương Nguyện Tỉnh đứng đó, cảm thấy mình hơi ngốc, cánh tay kẹp mũ bảo hiểm, cứ thế nhìn Đoàn Thanh Thâm. Đoàn Thanh Thâm rõ ràng đã nhập tâm rồi, anh chỉ nhìn vào khung ngắm. Trong khung ngắm như thế nào, thế giới chính là như thế ấy.
“Mở đèn pha xe máy lên, chiếu vào chỗ cậu đang đứng, sau đó đứng lại chỗ cũ.”
“Được.”
Lương Nguyện Tỉnh bật đèn pha rồi lui về chỗ cũ, đèn pha xe máy chiếu thẳng vào người cậu từ phía trước, trong gara ngầm tối tăm, trong khung hình là một đường viền sáng hoàn hảo.
Sau khi có nguồn sáng, Đoàn Thanh Thâm lại điều chỉnh thông số một chút, nói: “Mắt nhìn xuống đất, nhưng đừng cúi đầu, đổi tay xách mũ bảo hiểm, thả lỏng vai.”
“Như này được không ạ?” Mặc dù anh bảo thả lỏng, nhưng Lương Nguyện Tỉnh có thể cảm nhận được mình đang rất cứng đờ.
“Rất tốt.” Đoàn Thanh Thâm động viên cậu: “Bây giờ cậu đi về phía xe máy, bước đi bình thường.”
Mặc dù nói là bước đi bình thường, nhưng ở trạng thái này thực sự rất khó để bước đi tự nhiên, Lương Nguyện Tỉnh không phải người mẫu chuyên nghiệp, biết có ống kính đang chĩa vào mình, khó tránh khỏi căng thẳng. Quả nhiên, Đoàn Thanh Thâm khẽ cười.
Lương Nguyện Tỉnh cau mày nhìn sang.
“Đừng nhìn ống kính.” Đoàn Thanh Thâm vẫn đang nhìn màn hình máy ảnh: “Tiếp tục đi.”
Tiếp theo là một chuỗi ảnh chụp liên tục, Đoàn Thanh Thâm quỳ một chân xuống đất, bấm nút chụp nhanh như súng liên thanh.
Đoàn Thanh Thâm không phải đang dỗ dành cậu, ảnh chụp thực sự rất đẹp, tường của gara có màu xanh đậm, nhưng hai dãy này lại tình cờ đều đỗ xe màu đen. Bộ đồ đua xe màu đen của Lương Nguyện Tỉnh, chiếc xe máy màu đen, Đoàn Thanh Thâm chụp từ bên cạnh, giống như kỵ sĩ bóng đêm đang tiến về phía chiến mã đen.
Phía trên đầu là những đường ống màu xám đen, hơi cũ kỹ, chủ thể phía trước được chiếu sáng tạo thành đường viền, Đoàn Thanh Thâm rất hài lòng.
“Ngón tay chạm vào đèn xe.” Đoàn Thanh Thâm nói.
Bụi bặm trên găng tay đua xe của Lương Nguyện Tỉnh hiện rõ dưới ánh đèn. Đoàn Thanh Thâm lại tìm thấy cảm giác đó, hơi chìm đắm. Anh tiếp tục chỉ huy Lương Nguyện Tỉnh: “Đội mũ bảo hiểm lên, chuẩn bị lên xe, cậu đi đến chỗ xe…”
Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên. Là điện thoại của Lương Nguyện Tỉnh.
“Xin lỗi.” Lương Nguyện Tỉnh vừa giơ mũ bảo hiểm qua đầu.
“Không sao, cậu nghe đi.” Đoàn Thanh Thâm đứng dậy, cúi đầu xem lại những bức ảnh vừa chụp. Nhưng ảnh vẫn chưa load xong, chỉ có thể xem trên thân máy.
“Dì út~” Lương Nguyện Tỉnh bắt máy, cười rất vui vẻ.
“Dì chưa ngủ ạ? New Zealand sắp hai giờ sáng rồi nhỉ?” Lương Nguyện Tỉnh vừa nói vừa đi lại, cố gắng tìm một tọa độ có sóng tốt hơn trong bãi đỗ xe ngầm này: “Con đến Sơn Đông thuận lợi rồi, Tiểu Vũ cũng chưa ngủ ạ? Con nghe thấy tiếng em ấy gào, có phải trâm cài của em ấy lại làm hỏng rồi không.”
Cuối cùng máy ảnh cũng load xong, Đoàn Thanh Thâm cúi đầu xem lại từng bức ảnh.