Lãnh Khang Bình dựa vào cạnh cửa, nhìn An Ninh giống như một đứa trẻ hết nhìn cái này lại nhìn cái kia, đột nhiên trong lòng có chút nhói đau.
Hai ngày nay hắn vẫn luôn giữ liên lạc với Wood cùng Sinier, thông qua hai người baba nuôi của An Ninh để hiểu biết hơn về tính cách, sở thích cũng như cuộc sống của cô.
Là cuồng chiến sĩ vậy nên có sức quan sát kinh người, làm sao Wood cùng Sinier không biết An Ninh thích cái gì chứ, chỉ là đứa trẻ này của bọn họ quá hiểu chuyện.
Hiểu chuyện đến mức bọn họ đau lòng.
Bọn họ rất muốn nói cho con gái biết, con có thể đưa ra những yêu cầu vô lý, nhưng bọn họ cũng biết, An Ninh có bao nhiêu tự ti, nhát gan cùng mặc cảm.
Lúc trước chỉ là một đứa trẻ nhỏ xíu như cục bột, nhưng trong lòng lại tràn ngập đau khổ như một người lớn đã trải qua biết bao nhiêu biến cố.
Bọn họ dùng mười mấy năm để yêu thương, mới có thể biến đứa con gái này trở nên tự tin, hoạt bát.
“Anh Lãnh, hình như bên trên còn một tầng phải không?” An Ninh nhìn xong phòng của mình, liền nhớ ở bên trên còn có một tầng lầu, muốn đi lên nhìn xem.
Lãnh Khang Bình thu hồi suy nghĩ của mình lại, vươn tay với An Ninh: “Đúng là còn một tầng, thật ra toà nhà này có bốn tầng.”
“Sau đó thì?” An Ninh thấy Lãnh Khang Bình dừng lại, nhịn không được mà hỏi.
Nhìn bàn tay to vẫn cố chấp ở trước mặt mình, An Ninh suy nghĩ một chút liền đặt tay mình lên phía trên, sau đó liền bị người phía trước mạnh mẽ nắm lấy.
Lãnh Khang Bình kéo An Ninh đi lên lầu: “Sau đó thì chúng ta sẽ sống ở lầu ba này, tầng ngầm là phòng huấn luyện.”
Thì ra là thế, lúc nãy An Ninh cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, tại sao chỗ ở của cuồng chiến sĩ lại không có phòng huấn luyện chứ.
“Lầu bốn còn chưa có bố trí, chờ đến sau khi em thức tỉnh xong, lúc đó em muốn tạo một khu gieo trồng hoặc phòng làm việc cũng được.”
Sau khi Lãnh Khang Bình nói xong, An Ninh cũng đã thấy được quan cảnh của tầng bốn, cũng chính là một trong ba tháp nhọn.
Toàn bộ mái vòng được làm bằng một loại pha lê trong suốt, nhìn qua giống như một cái nhà kính.
“Nơi này cũng quá lớn rồi, tại sao từ bên ngoài nhìn vào không lớn như ở bên trong vậy?” An Ninh nhìn diện tích của tháp nhọn này còn lớn hơn hai cái sân bóng rổ cộng lại.
Toà nhà này có ba tháp nhọn, cô không nghĩ rằng nó lại lớn đến như vậy.
“Dùng kỹ thuật mở rộng không gian, làm cho không giản mở rộng gấp bốn lần, phần mái vòm là dùng tài liệu của cánh điệp phản quang gia công hợp thành, sẽ không ngăn cản thực vật sinh trưởng, màu sắc ở tường có trí năng điều tiết khống chế, có thể thay đổi được.”
An Ninh nghe Lãnh Khang Bình nói dùng kỹ thuật mở rộng không gian đã há to miệng, đây chính là một không gian được mở rộng ổn định, người có thể đi vào.
“Hai cái tháp kia cũng giống như thế này sao?”
Lãnh Khang Bình gật đầu: “Đúng vậy, phía trước có cánh cửa thông với hai tháp kia, bên kia còn có thang máy năng lượng.”
Thật là ‘giàu’ đến mức không có nhân tính.
Hai mắt An Ninh sáng lên, sau khi cô thức tỉnh năng lực nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền, cũng sẽ làm cho nhà mình một cái phòng kính như thế.
Dường như Lãnh Khang Bình nhìn ra được An Ninh đang tưởng tượng hắn có rất nhiều tinh tệ, đôi mắt của hắn liền nhìn về phía khác không dám nhìn thẳng vào An Ninh, thật ra, hắn chỉ phụ trách thiết kế còn người trả tinh tệ lại là anh trai hắn.
Lãnh Khang Bình không tích góp được nhiều tinh tệ cũng có thể hiểu được, dù sao tuổi hắn không lớn mà lại là cuồng chiến sĩ cấp bốn tốn rất nhiều tài nguyên, hơn nữa còn phải nuôi một chiến đội.
Còn cái tinh cầu kia cũng là khi Lãnh Khang Bình lên cấp bốn, anh trai tặng cho hắn là quà mừng.
Cho nên, Lãnh Khang Bình liền đưa hết tất cả những thứ mình có cho An Ninh.