Xuyên Qua Tinh Tế, Làm Ruộng Nuôi Con

Chương 23: Mua mua mua

Đại khái là thấy nhà mới quá trống rãi, An Ninh cùng Lãnh Khang Bình trở về phòng khách bắt đầu mua sắm.

Phòng bếp cần phải có đồ làm bếp, quầy giữ tươi thực vật, còn cần những thứ đồ trang trí nhỏ xinh…

“Không cần mua quần áo đâu.” An Ninh giữ chặt cánh tay của Lãnh Khang Bình, ngăn cản hắn tiếp tục đặt hàng.

Tại sao người này lại tiêu sài tinh tế giống như vặt lá mít, nguyên liệu nấu ăn cao cấp liền mua một trăm cân, lần trước cô mua thịt bò cấp năm giá đã là năm vạn tinh tệ một cân, những thứ đồ cấp sáu giá lại càng cao hơn.

(1 cân = 1/2kg)

Còn có, đồ dùng trong nhà, cần thiết mua nhiều như thế sao?

Lúc bắt đầu cô còn đắm chìm trong sự hưng phấn khi mua sắm, nhưng dần dần số tinh tệ bị trừ đã vượt quá mức cô có thể thừa nhận.

“Váy màu hồng nhạt này, em mặc rất đẹp.” Lãnh Khang Bình chỉ vào màn hình trước mặt, là hình cảnh ba chiều An Ninh đang mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, muốn cho An Ninh thấy rõ ràng, thật sự rất đẹp.

An Ninh không dám nhìn cái váy kia, đúng thật sự là rất xinh đẹp, nhưng một cái váy mặc ở nhà lại tốn 400 vạn tinh tệ, cô không tiếp nhận nổi.

“Em có rất nhiều quần áo, không phải anh đã nói khi em thức tỉnh năng lực sẽ đưa em đi thu thập đá năng lượng sao, đến lúc đó em chỉ mặc đồ tác chiến, không có cơ hội mặc cái này.”

“Sao anh lại mua rồi?”

Lúc An Ninh đang nói chuyện, dường như Lãnh Khang Bình nghĩ đến cái gì đó, nhanh chóng mua cái váy, ngay sau đó liền đổi một cái cửa hàng khác.

“Quần áo trước kia của em đều do hai người ba Wood mua cho, bây giờ em có thể cho anh cơ hội chăm sóc cho em được không?” Lãnh Khang Bình nghiêm túc nhìn An Ninh, còn dùng cánh tay hơi đẩy đầu bả vai của An Ninh.

Đối diện với ánh mắt của Lãnh Khang Bình, An Ninh liền bại trận, chỉ có thể chấp nhận nhìn Lãnh Khang Bình chọn đồ tác chiến cho cô.

Cũng không phải tiêu tinh tệ của mình, còn lại mua đồ cho mình, An Ninh, mày phải vui vẻ.

Tuy rằng trong lòng An Ninh đang không ngừng nói thầm như vậy, nhưng lại không nhịn được đau lòng.

Nhìn Lãnh Khang Bình chọn cho cô mười bộ đồ tác chiến có kiểu dáng khác nhau, An Ninh quyết định, đánh không lại thì gia nhập thôi, trong tài khoảng của cô cũng có 1 tỷ tinh tệ, cô cũng mua.

Trước tiên sẽ mua thùng giữ tươi, chuẩn bị vật phẩm khi ra ngoài, các loại công cụ nhỏ, đồ ăn vặt, gia vị…

Chỉ trong một buổi sáng, hai vợ chồng trẻ đã tiêu tốn vài tỷ tinh tệ.

Đương nhiên người chi nhiều hơn là Lãnh Khang Bình.

Lúc hai người đang mở mấy thùng chuyển phát nhanh thì Wood cùng Sinier đã tới, Sinier sợ buổi trưa An Ninh ăn không ngon, trước tiên lại đây làm cơm trưa cho An Ninh.

Cũng may tay nghề của Lãnh Khang Bình cũng không tệ, làm cho Sinier cũng an tâm không ít.

Sau khi ăn cơm chiều xong, sắc trời cũng tối xuống, Wood cùng Sinier chào tạm biệt rời đi.

“Ninh Ninh, con muốn đi đâu thế?” Wood có chút khó hiểu hỏi An Ninh đang chuẩn bị đi với mình.

“Về nhà nha, trời đã tối rồi, con còn có thể đi đâu chứ?” An Ninh cũng khó hiểu mà hỏi lại ba lớn của mình.

Ba người đàn ông đứng ở cửa nhìn thoáng qua nhau một cái, sau đó liền đồng thời nở nụ cười, cảm thấy giờ phút này An Ninh vô cùng đáng yêu.

Lúc cơm chiều An Ninh có tò mò mà uống một chút rượu, còn chưa có uống xong đã khiến cho cô có chút say, khuôn mặt nhỏ hồng hồng.

“Ninh à, con đã kết hôn rồi, đây cũng là nhà của con nha.” Sinier nhắc nhở.

“À, con đã kết hôn rồi.” An Ninh gãi gãi đầu, sau đó nói với hai baba nhà mình: “Vậy hai ba đi đường cẩn thận nha.”

Wood cùng Sinier cười nói được, sau đó gật đầu một cái với Lãnh Khang Bình liền rời đi.

Đột nhiên trong phòng chỉ còn có hai người, An Ninh có chút xấu hổ, khẩn trương, còn có chút mong chờ không hiểu được.

“Em…” An Ninh nhìn Lãnh Khang Bình tròng mắt liền đảo loạn, “Em đi rửa mặt’, sau đó chạy thẳng lên lầu.

Tiểu Cầm, cậu dạy tớ phải gan lớn, dũng mãnh, nhưng thật sự tớ không làm được đâu.

Buổi tối, cái gì Lãnh Khang Bình cũng không làm, chỉ thả một cái giường đơn ở bên cạnh cái giường lớn của An Ninh, ngủ ở trên đó.

Đột nhiên An Ninh không biết nên khen Lãnh Khang Bình quân tử, hay là nên trách hắn không hiểu chuyện nữa.