“Là ngươi bắt nạt đồ đệ của ta?” Cố Tức Túy đột nhiên vung tay áo, tiến lên một bước, đứng chắn trước Lục Khiêm Chu, lạnh lùng hỏi.
Lục Khiêm Chu lúc này mới tròn mười ba tuổi. Còn Cố Tức Túy, dù gương mặt tinh xảo như vừa đôi mươi, thực chất đã hơn 500 tuổi. Dẫu vẻ ngoài ra sao, tuổi tác thế nào, thì vóc dáng 1m8 của Cố Tức Túy vẫn đủ để che chắn cho Lục Khiêm Chu.
Lục Khiêm Chu ngẩng đầu nhìn thân ảnh cao lớn trước mặt, lòng chợt dâng lên chút hoảng hốt và khó tin.
Sư tôn… đang bảo vệ y ư?
Từ trước đến nay, sư tôn chưa bao giờ làm vậy.
---
Hành Độ bị ánh mắt lạnh lẽo của Cố Tức Túy nhìn chằm chằm thì vô cùng khó chịu.
Không phải Cố Tức Túy là người mù à? Sao ánh mắt lại đáng sợ đến thế.
Hành Độ dám buông lời trào phúng Cố Tức Túy, vì hắn biết vị sư thúc này sẽ không nổi giận. Ngược lại, mỗi lần như thế, Cố Tức Túy còn cười vui vẻ, rồi mang chuyện này đến mách Hành Cửu Mặc để kiếm chút tiền bồi thường.
Chính vì thế, Hành Độ ngày càng khinh thường và trêu chọc Cố Tức Túy dữ dội hơn.
Dù sao nhà hắn cũng không thiếu tiền, sư tôn bồi thường bao nhiêu, hắn hiếu kính người gấp đôi là được.
Quan trọng hơn là, sư tôn chưa từng trách phạt hắn. Cùng lắm chỉ nói đôi ba câu nhẹ hẫng, chẳng khác nào gió thoảng bên tai.
Thế nhưng lần này Cố Tức Túy lại thay đổi thái độ, khiến Hành Độ không khỏi bối rối. Dù đối phương là người mù, thân thể yếu ớt, nhưng tu vi 500 năm không phải trò đùa.
Hành Độ suy nghĩ thật nhanh, cố ý nhìn tiên hạc rồi cười nhắc nhở: “Sư thúc vừa cưỡi tiên hạc của sư tôn ta đến đây sao?”
Ý tứ rõ ràng: Nếu còn muốn lấy tiền của sư tôn hắn, thì hãy tránh xa hắn ra!
Hiện tại Cố Tức Túy không muốn dính líu với Hành Cửu Mặc, nên thản nhiên đáp: “Đúng vậy, sư tôn ngươi nhờ ta nhắn ngươi về ăn cơm. Huynh ấy còn đặc biệt chuẩn bị một ly sữa dê nóng cho ngươi nữa.”
“Ngươi!”
Lời này chẳng khác nào mắng hắn là trẻ con chưa cai sữa!
Hành Độ vừa sinh ra đã là công tử quyền quý, sống trong nhung lụa, làm sao chịu được ủy khuất này. Nhưng dù không chịu nổi, hắn cũng không dám đối đầu trực tiếp với Cố Tức Túy.
"Già mà không đứng đắn!" Hành Độ thầm mắng trong lòng.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Lục Khiêm Chu, người đang đứng sau lưng Cố Tức Túy. Không dám chống lại Cố Tức Túy, chẳng lẽ hắn còn không xử lý được tên nhóc Lục Khiêm Chu kia?
Xưa nay, hắn luôn bắt nạt, thậm chí đánh Lục Khiêm Chu ngay trước mặt Cố Tức Túy, nhưng Cố Tức Túy chưa bao giờ can thiệp.
Hôm nay Cố Tức Túy đổi tính, làm ra vẻ che chở cho Lục Khiêm Chu, nhưng Hành Độ không tin hắn sẽ thật sự ra tay bảo vệ.
Hành Độ nhếch môi, nhìn về phía Lục Khiêm Chu rồi châm chọc: “Lục Khiêm Chu, trốn sau lưng người khác thì có là bản lĩnh gì? Thế nào, ngươi tìm được cha ruột giúp mẹ ngươi chưa, đồ tạp chủng!”
Lời nói này chọc thẳng vào nỗi đau của Lục Khiêm Chu.
Chế giễu Cố Tức Túy chẳng có tác dụng gì, bởi mỗi lần như thế, Lục Khiêm Chu chỉ phản bác vài câu chứ không có hành động gì quá khích. Thậm chí, Hành Độ còn kỳ quặc phát hiện, Lục Khiêm Chu ngoài miệng phản bác nhưng trong lòng lại ngầm đồng tình với lời hắn nói.
Vậy nên, để chọc giận Lục Khiêm Chu, Hành Độ luôn nhắm vào thân thế của y.
Quả nhiên, cơ thể Lục Khiêm Chu căng cứng lại. Khác hẳn với phản ứng khi có người sỉ nhục Cố Tức Túy, lần này y không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm Hành Độ bằng ánh mắt lạnh lẽo đến rợn người.
Hành Độ cảm nhận được nguy hiểm, lập tức nắm chặt chuôi kiếm, chuẩn bị sẵn sàng.