Đây là một phương pháp Cố Tức Túy từng sử dụng để dạy những học sinh lười biếng. Hiệu quả vô cùng cao.
Thật ra, Cố Tức Túy không muốn bận tâm đến Hành Cửu Mặc, nhưng nghề giáo đã ăn sâu vào máu, nhìn thấy một người tu hành không có căn cơ, y không nhịn được mà muốn can thiệp.
Đây có lẽ là căn bệnh chung của những người làm giáo viên.
Mãi đến khi hoàn tất quá trình vận công, Hành Cửu Mặc mới nhận ra mình đã tập trung lâu đến vậy. Giọng hắn hiếm khi nghiêm túc: “Hôm nay đệ tìm ta có chuyện gì?”
“Nếu sư huynh đã hỏi, vậy ta sẽ nói thẳng.” Cố Tức Túy trả lời, ánh mắt mang theo vẻ trầm tư.
Y vẫn không muốn đồ đệ “thiên sứ” của mình chịu khổ. Hơn nữa, nếu chăm sóc đồ đệ thật tốt, chắc chắn kết cục bi thảm trong nguyên tác sẽ không xảy ra. Biết đâu, sau này Hành Cửu Mặc sẽ quay sang kính trọng y như sư tôn thì sao.
Nghĩ tới đây, Cố Tức Túy vui vẻ hơn hẳn, thậm chí còn bắt đầu cân nhắc xem Hành Cửu Mặc có xứng với đồ đệ của mình hay không.
Suy nghĩ này lạc quan đến mức hệ thống cũng phải lặng lẽ thốt lên: Ký chủ, ngài vui mừng quá sớm rồi đấy!
Hành Cửu Mặc nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Nói đi.”
“Ta muốn hỏi, vài ngày nữa, đối thủ trong cuộc thí luyện của đồ đệ ta là ai?”
Cố Tức Túy thẳng thắn hỏi, không chút vòng vo.
Hành Cửu Mặc suýt bị sặc trà.
“Đây là chuyện không hợp quy tắc. Ta là Chưởng môn, càng không thể phá vỡ kỷ cương.”
Hành Cửu Mặc lắc đầu rồi liếc Cố Tức Túy một cái, ánh mắt như muốn hỏi: Ngươi lấy đâu ra can đảm mà hỏi chuyện này?
Cố Tức Túy thản nhiên tung chiêu cuối: “Sư huynh, huynh nhẫn tâm để Lục Khiêm Chu chịu khổ sao?”
Ai mà chẳng biết mấy vị đại lão trong đây đều rất yêu mến nhân vật chính thụ Lục Khiêm Chu.
Cố Tức Túy không tin Hành Cửu Mặc có thể cứng rắn như vậy.
Nhưng Hành Cửu Mặc lại bật cười: “Sư đệ, chính đệ đã đề nghị tăng độ khó của cuộc thí luyện lên mà? Đệ còn nói, nếu đồ nhi đệ vượt qua được, ta phải tặng đệ 100 linh thạch thượng phẩm. Đệ quên rồi sao?”
Cố Tức Túy: “...”
Trời đất ơi, sao nguyên thân lại vô sỉ đến mức này!
Lục Khiêm Chu thật đáng thương! Quá đáng thương!
Hành Cửu Mặc nhìn biểu cảm của Cố Tức Túy, nhướng mày cười nói: “Sư đệ vừa đánh cược với ta, giờ lại muốn ta lén lút tiết lộ đề thi sao? Đệ thật sự quá xem nhẹ vị sư huynh này rồi.”
Không dám, không dám, Cố Tức Túy lập tức đứng dậy.
Nguyên thân vô sỉ thế nào y không quan tâm, nhưng y vẫn còn biết xấu hổ.
Những chi tiết nhỏ này tiểu thuyết không viết, nhưng nghĩ lại thì thấy vô cùng hợp lý. Nếu không, tại sao một cuộc thí luyện nho nhỏ lại khiến Lục Khiêm Chu bị thương nặng đến vậy?
Vẫn nên nghĩ cách khác thôi.
Cố Tức Túy đứng dậy cáo từ. Nhưng vừa đứng lên, y bỗng cảm thấy toàn thân đau nhức, mồ hôi lạnh tuôn ra.
Hệ thống vội nhắc nhở: [Ký chủ, ngài vận công quá lâu rồi. Thân thể này từng bị thương, không thể vận công lâu như vậy, nếu không sẽ tổn hại đến thần hồn. Ta có thuốc giảm đau, ngài có cần không? Ta có thể cho ngài nợ trước.]