Trước đây, cô vẫn có thể miễn cưỡng coi “Chú hai” chỉ là một cách xưng hô bình thường nhưng hôm nay, sau khi Niệm Niệm nhắc đến, cô bỗng nhiên nhận ra mình đã bị chiếm tiện nghi.
Hơn nữa còn là một tiện nghi không nhỏ.
Đàm Lâm Uyên khẽ cười, không giải thích nhiều với Niệm Niệm mà chỉ bước tới, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé:
“Hôm nay con đã học được gì với cô Nam?”
“Con đã tập đàn được bài ‘Chúc mừng sinh nhật’ rồi ạ!”
Sự chú ý của cô bé luôn dễ dàng bị dời đi như vậy.
Đàm Lâm Uyên khẽ gật đầu:
“Vậy đánh một bản cho chú nghe xem nào.”
Niệm Niệm vui vẻ ngồi ngay ngắn, ngón tay vừa ấn vài phím đầu tiên đã quên mất đoạn tiếp theo, mãi đến khi có Nam Du nhắc nhở, cô bé mới chậm chạp đàn xong cả bài.
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, có chút ngượng ngùng:
“Chú ơi, để con luyện tập thêm ạ.”
Đàm Lâm Uyên không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt trôi dạt dừng lại trên gương mặt Nam Du:
“Niệm Niệm, con tự luyện một lát đi, chú có chuyện muốn nói riêng với cô Nam.”
Nam Du đi theo Đàm Lâm Uyên ra khỏi phòng, suốt dọc đường đều cúi đầu, kết quả là người phía trước bỗng dưng dừng lại, cô không kịp phản ứng, đâm sầm vào lưng anh.
Trán đập mạnh vào lưng, có cảm giác đau âm ỉ, hình như còn bị va vào xương.
Đàm Lâm Uyên xoay người, híp mắt nhìn cô:
“Cô định dùng đầu húc chết tôi à?”
Nam Du: “... Tôi không cố ý.”
Đàm Lâm Uyên cụp mắt nhìn cô, dường như đang xác nhận độ chân thật trong lời nói, thoáng sau bật cười nhưng giọng điệu kéo dài đầy ẩn ý:
“Thế thì..”
Lời còn chưa dứt, giọng anh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, khí thế quanh người cũng trầm xuống:
“Để Niệm Niệm cầu xin tôi cưới cô, chuyện này không tính là cố ý sao?”
Hơi thở Nam Du khựng lại.
Câu nói này chẳng khác nào đang ám chỉ cô là kẻ có tâm cơ sâu xa, lợi dụng một đứa trẻ để đạt được mục đích của mình.
Cô còn chưa kịp lên tiếng giải thích, cổ tay đã bị một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt, không chút khách khí kéo vào phòng, sau đó cô bị ép xoay người, lưng áp chặt vào cửa.
Rèm cửa kéo kín, ánh nắng bên ngoài không thể len vào. Nam Du hít sâu một hơi nhưng môi cô rất nhanh đã bị người ta đoạt mất.
Nụ hôn này rất quen thuộc nhưng cũng khác hẳn những lần trước.
Những lần trước, nụ hôn của anh chỉ là một chất xúc tác còn hôm nay, trong đó lại phảng phất chút giận dữ, dù không quá rõ ràng.
Hương thơm trầm lạnh trên người anh bao phủ lấy cô, cảm giác quen thuộc ấy khiến cơ thể cô run lên, hơi thở cũng trở nên rối loạn:
“Đàm Lâm Uyên…”
“Gọi Chú hai.” Giọng anh trầm thấp, cố tình nhắc nhở cô.
Nam Du bỗng dưng bừng tỉnh, mạnh mẽ đẩy anh ra nhưng lại sợ động tĩnh quá lớn sẽ bị người khác nghe thấy:
“Không được… Thẩm Ngôn Triệt vẫn đang đợi tôi bên ngoài, anh đừng làm loạn.”
Hơn nữa, đây còn là nhà người khác.
Đàm Lâm Uyên giữ lấy cánh tay cô, chậm rãi cất giọng, bình tĩnh đến lạ thường:
“Đã nghĩ đủ cách để gả cho tôi rồi còn sợ bị cậu ta phát hiện?”
Nam Du nghẹn họng bởi sự cắt xén câu chữ của anh, dứt khoát nhắm mắt, bật thốt một câu đại nghịch bất đạo:
“Vậy nếu tôi muốn Chú hai cưới tôi, Chú hai có thể lập tức cưới tôi sao?”
Đàm Lâm Uyên nhìn cô mấy giây sau đó bất ngờ buông cổ tay cô ra, ánh mắt dần trở nên sắc lạnh như đang dò xét:
“Quả nhiên tâm thuật bất chính.”
Nghe vậy, Nam Du không nhịn được bật cười:
“Tâm thuật bất chính? Anh nghĩ mình là Đường Tăng chắc?”
Đàm Lâm Uyên lười đôi co với cô, duỗi tay bật công tắc bên cạnh, trong nháy mắt, ánh sáng tràn ngập căn phòng.
Lúc này, Nam Du mới thực sự nhìn rõ gương mặt anh.
Không một chút biểu cảm, cũng không hề có sắc dục lưu lại sau nụ hôn vừa rồi.
Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, hai gò má cô dần nóng lên, lòng bàn tay cũng siết lại một cách bối rối.
Anh im lặng vài giây sau đó chậm rãi mở miệng: “Nam Du, đến giờ cô vẫn chưa cảm ơn tôi.”