Thần thái của Đàm Lâm Uyên lúc này hoàn toàn khác biệt so với trước. Anh ngả người thoải mái trên ghế, toàn thân toát lên vẻ nhàn nhã, không còn chút gì của cơn giận dữ lạnh lẽo như sắp cuốn phăng mọi thứ khi nãy.
Từ biểu cảm cho đến dáng vẻ, anh lại trở về với hình ảnh điềm đạm, thanh tịnh thường ngày, giống như một Phật tử khiêm nhường trong chùa.
Nhưng ánh mắt anh nhìn Nam Du lại ẩn chứa điều khó đoán.
Không chỉ vậy, cô còn nghe thấy một tiếng cười nhè nhẹ thoát ra từ môi anh, như thể đang chế giễu sự ngây thơ và dễ bị lừa của cô.
Nam Du bất giác đối diện ánh mắt của anh, bắt gặp nét cười mỉa mai trong đôi mắt ấy. Cô sững người, đến khi ý thức được tình hình, trong lòng không khỏi thầm kêu lên: Hỏng rồi!
Nhất là khi thấy khóe miệng anh cong lên, nụ cười đầy ẩn ý cùng thái độ đối lập hoàn toàn với sự lạnh lùng sắc bén khi nãy. Chỉ đến lúc này, cô mới hiểu ra rằng bản thân đã bị khí thế của anh đánh lừa.
Đồ cáo già!
Nhớ lại dáng vẻ lo lắng, sợ hãi của mình khi nãy, mặt Nam Du lập tức đỏ bừng lên.
Đàm Lâm Uyên quan sát từng biểu cảm thay đổi trên gương mặt cô, nụ cười trên môi anh càng thêm rõ nét. Anh chậm rãi nói, từng từ ngữ như mang theo âm điệu vang vọng từ sâu thẳm núi non:
"Tiểu Du thật ngoan."
Giọng anh trầm ấm khiến người nghe liên tưởng đến tiếng chuông đồng ngân vang trong ngôi chùa cổ trên đỉnh núi. Nhưng Nam Du chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
Cách xưng hô của anh không phải là "Nam tiểu thư" cũng không phải "Nam Du" càng không phải "Du Du" mà lại là một tiếng "Tiểu Du" đầy thân mật và có phần chế nhạo.
Anh không chỉ biết cách tấn công vào điểm yếu của cô mà còn cố ý giả vờ giận dữ để dọa cô sau đó sau đó lại dùng chính chiêu trò của cô để trêu ngươi.
Đúng là người ăn muối nhiều hơn cô ăn cơm, kinh nghiệm già dặn hơn hẳn.
Nam Du tức tối thầm nghĩ: Lần sau, nhất định phải thắng anh một lần mới được...
Thẩm Ngôn Triệt lại không nhận ra ý tứ trong cách xưng hô của Đàm Lâm Uyên, chỉ nghĩ rằng hai người đã hóa giải mâu thuẫn nên thở phào nhẹ nhõm, giục tài xế lái xe nhanh hơn.
Chiếc xe chạy một đoạn dài, cuối cùng cũng đến nhà cháu gái của Đàm Lâm Uyên.
Chị dâu của Đàm Lâm Uyên - Ôn Nhược Y là một người phụ nữ thanh nhã, thái độ lịch sự và mềm mỏng. Khi biết Nam Du là giáo viên dạy piano mà Đàm Lâm Uyên đặc biệt mời đến cho con gái mình, chị không giấu được vẻ vui mừng.
"Thật sự cảm ơn Lâm Uyên, chuyện nhỏ như vậy mà cậu cũng để tâm đến mẹ con chị." Ôn Nhược Y nói, đồng thời bảo người giúp việc pha trà nóng để tiếp đãi khách.
Qua cuộc trò chuyện, Nam Du biết được rằng trước đây gia đình của cháu gái Đàm Lâm Uyên từng gặp tai nạn giao thông. Chồng của Ôn Nhược Y, Đàm Thiên Ân, qua đời vì không thể cứu chữa kịp thời. Từ đó, chị sống cùng cô con gái nhỏ bị tàn tật ở đôi chân.
Dù gia đình nhà họ Đàm có điều kiện tốt, đủ để chăm sóc hai mẹ con nhưng việc thiếu đi tình thương của cha và những hạn chế về thể chất khiến cô bé trở nên khép kín, ít giao tiếp với mọi người.
Cô bé rất ít khi ra ngoài, toàn bộ chương trình học tại trường đều phải mời giáo viên đến tận nhà để giảng dạy.
Nam Du lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua những bức ảnh mẹ con được đặt trên bàn trà.
Trong ảnh, cô bé đang ở độ tuổi hồn nhiên, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt nhỏ nhắn, nép mình vào vòng tay mẹ.
Không hiểu sao, lòng cô chợt dâng lên một cảm giác buồn bã.
Ôn Nhược Y mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, nhìn Nam Du với sự biết ơn chân thành:
"Vậy từ nay, việc học piano của Niệm Niệm xin nhờ cô giáo Nam rồi."
Nghe chị nói, Nam Du nhận ra đó là sự cảm kích xuất phát từ tận đáy lòng. Cô ngồi thẳng lưng, lịch sự đưa tay ra bắt tay, đáp lại với giọng chân thành:
"Chị yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết khả năng của mình để dạy dỗ bé."
Đàm Lâm Uyên nhìn vẻ mặt nghiêm túc, đầy quyết tâm của cô, không khỏi khẽ nhếch môi, buông một câu hờ hững:
"Chỉ cần đừng dạy hỏng học trò là được."