Trèo Cao: Bảo Bối Bị Hôn Đến Mềm Nhũn

Chương 22: Chuộc lại lỗi lầm

Giọng của Đàm Lâm Uyên không lớn nhưng lại mang sức ép khiến người khác cảm thấy bị uy hϊếp.

Đôi lông mày nhướng lên, đường viền hàm cứng ngắc, khí chất toát ra lạnh lẽo như băng, đủ để khiến sống lưng của bất kỳ ai cũng phải lạnh toát.

Nam Du nhận ra cảm xúc hiện tại của anh hoàn toàn khác thường, không phải giả vờ điềm tĩnh mà là cơn giận thật sự. Trong đôi mắt sâu thẳm, sắc lạnh như mực đen cuồn cuộn khí thế toát ra đầy băng giá.

Đây mới là con người thật của Đàm Lâm Uyên.

Ngay cả Nam Du - người đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, cũng không thể không cảm thấy lo lắng. Trong khoảnh khắc, cô không khỏi tự vấn: phải chăng chuỗi tràng hạt cô vô tình làm đứt không đơn thuần chỉ là vật sở hữu của anh mà còn là phong ấn giữ cho lớp vỏ ngoài bình thản, từ bi của anh không bị phá vỡ?

Không khí trong xe cũng thay đổi theo tâm trạng của anh, trở nên ngột ngạt và lạnh lẽo hơn.

Áp lực lớn đến mức tài xế không dám thở mạnh, chân ga cũng đạp nhẹ hơn, cố gắng điều khiển xe thật êm ái để không làm kinh động đến vị "đại thần" ngồi phía sau.

Thấy tình hình càng lúc càng căng thẳng, Thẩm Ngôn Triệt càng cảm thấy hoảng loạn, liền khẩn trương mở lời:

"Chú hai… Ngài thấy chúng cháu phải làm thế nào để chuộc lại lỗi lầm này?"

Anh ta không dám làm phật lòng Đàm Lâm Uyên. Gia tộc Thẩm có được vị thế như ngày hôm nay phần lớn là nhờ mối quan hệ với Đàm gia.

Nếu làm vị "đại Phật" này không hài lòng, những lúc gia tộc gặp khó khăn, e rằng sẽ chẳng còn cơ hội để cầu cứu.

Nghĩ đến đây, trái tim Thẩm Ngôn Triệt đập loạn nhịp, lo lắng không yên.

Đàm Lâm Uyên ngồi ở nơi giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối trong xe, thần sắc khó đoán, toát ra sự nguy hiểm khó lường.

"Tràng hạt bị đứt là điều đại kỵ. Cần phải đưa đến Thiền Quang Tự để các pháp sư xâu lại và làm lễ gia trì."

Anh lạnh lùng lên tiếng, giải thích quy tắc của Phật môn:

"Mỗi sáng chủ nhật phải tự mình đến thắp hương, lễ bái. Ngoài ra, cần cùng tôi chép kinh, tụng niệm cho đến khi việc sám hối hoàn tất."

Lời nói vừa dứt, Thẩm Ngôn Triệt thở phào nhẹ nhõm.

May thay chuyện không liên quan trực tiếp đến gia tộc, cũng không phải hình phạt quá nghiêm trọng. Chỉ cần lễ bái, chép kinh, tụng niệm thì có vẻ không phải điều khó thực hiện.

Thậm chí, đây còn là cơ hội hiếm có.

Kể từ khi Đàm Lâm Uyên trở thành gia chủ Đàm gia, các gia tộc lớn trong thương hội đều cẩn trọng khi giao tiếp với anh. Vừa muốn lấy lòng, vừa lo ngại thân phận "Phật tử" của anh, không dám làm điều vượt quá giới hạn.

Bản thân Đàm Lâm Uyên cũng không tỏ ra thiên vị bất kỳ bên nào khiến mọi người khó lòng đoán được suy nghĩ thực sự của anh cũng như định hướng tương lai của thương hội.

Chỉ có gia tộc nhà họ Thẩm nhờ mối quan hệ trước đây với ông nội Đàm Lâm Uyên mà giữ được sự thân cận hơn đôi chút. Nhưng thực tế, sự thân cận này chỉ mang tính bề ngoài.

Trong thâm tâm, gia tộc nhà họ Thẩm biết rõ rằng, những năm gần đây, ngoài việc giữ quan hệ xã giao, Đàm Lâm Uyên chưa từng có bất kỳ sự trợ giúp thực tế nào cho họ.

Ngược lại, gần đây anh còn tỏ ra muốn giữ khoảng cách rõ rệt, điều này khiến gia tộc nhà họ Thẩm cảm thấy bất an.

Nghĩ đến việc Nam Du sớm muộn cũng trở thành con dâu của gia tộc, nếu có thể tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp hơn giữa cô và Đàm Lâm Uyên thì chắc chắn sẽ mang lại lợi ích to lớn.

Nhận ra điều này, Thẩm Ngôn Triệt càng thêm vui mừng, liền quay sang nói với Nam Du:

"Du Du, em mau đồng ý với chú hai đi."

Nam Du biết rõ mình sai và cũng ý thức được mình phải chịu trách nhiệm. Cô kìm nén sự không thoải mái, nhẹ giọng đáp:

"Chú hai, tôi hiểu rồi."

Đàm Lâm Uyên liếc nhìn cô, khẽ nhấn mạnh:

"Mỗi sáng chủ nhật, đúng tám giờ. Không được phép trễ với bất kỳ lý do nào."

Nam Du lập tức cam kết: "Ngài yên tâm, tôi sẽ giữ lời."

Gương mặt trắng trẻo của cô thoáng ửng hồng, ánh mắt chân thành. Cô nói với vẻ nghiêm túc, ánh nhìn sáng rực, như một bông hoa đang nở rộ đầy sức sống.

Nghe cô nói xong ánh mắt của Đàm Lâm Uyên cuối cùng cũng chuyển sang cô, mang theo nụ cười nhàn nhạt, khóe miệng thoáng hiện ý cười hờ hững.