Ngồi ngược sáng ở vị trí chủ tọa, Đàm Lâm Uyên để khuôn mặt rơi vào bóng tối, từng đường nét trên gương mặt anh càng trở nên sắc sảo.
Đôi mắt anh trong suốt và sáng rõ, chậm rãi mở lời: "Tôi có một cô cháu gái vì lý do sức khỏe nên ít khi ra ngoài. Từ nhỏ, con bé rất thích âm nhạc, đặc biệt là piano."
Chủ đề chuyển từ công việc sang chuyện gia đình quá nhanh, hơn nữa cách nói chuyện mập mờ của anh khiến Nam Du không đoán được anh đang tính toán điều gì.
Cô cúi đầu, không nói gì.
Đàm Lâm Uyên khẽ cong môi, ánh mắt bình thản hiếm hoi xen lẫn chút tiếc nuối:
"Nhưng tiếc là chưa tìm được một giáo viên piano phù hợp nên sở thích đó đành tạm gác lại."
Đến đây, ý tứ của anh đã quá rõ ràng.
Đàm Lâm Uyên muốn Nam Du làm giáo viên dạy piano cho cháu gái mình.
Thẩm Túc Hải ngay lập tức hiểu ý, ho vài tiếng rồi làm bộ như vừa nghĩ ra:
"Đúng là khéo thật, Nam Du có kinh nghiệm dạy kèm piano, hay là để cô ấy thử xem?"
"Vừa rồi nghe Nam tiểu thư chơi đàn, tôi cũng nghĩ như vậy."
Anh khẽ gật đầu nhưng giọng nói lại lạnh nhạt: "Tuy nhiên, dường như bác Thẩm không muốn. Nếu thế thì tôi cũng không ép."
"Dù sao thì dưa ép chính thì không ngọt." Nói xong, anh gõ nhẹ ngón tay lên tập hợp đồng đang đặt trên bàn, mỉm cười đầy ẩn ý:
"Tôi thích những điều xuất phát từ sự tự nguyện hơn."
Lời nói vừa dứt, gương mặt già dặn của Thẩm Túc Hải thoáng hiện nét cứng đờ.
Hiện tại, Đàm Lâm Uyên không chỉ là gia chủ nhà họ Đàm mà còn là người nắm quyền lãnh đạo tuyệt đối của Hiệp hội Thương mại Giang Đô, tổ chức kinh tế lớn nhất Giang Thành.
Mọi việc trong hiệp hội, lớn hay nhỏ, đều cần anh xem xét và quyết định.
Ngay cả Thẩm Túc Hải – người nắm giữ cổ phần lớn trong hiệp hội – cũng không thể không cúi đầu trước người trẻ tuổi này.
Nghĩ đến việc tuổi mình đã cao nhưng vẫn phải chịu lép vế trước một người trẻ hơn, Thẩm Túc Hải gần như nghiến chặt răng để kìm nén sự bực tức.
Dẫu vậy, ông vẫn cố nặn ra nụ cười từ tốn, giọng nói như từ kẽ răng phát ra:
"Tôi làm sao lại không muốn chứ? Người trẻ có đam mê, tất nhiên cần được ủng hộ."
Đàm Lâm Uyên không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Nam Du.
Bị ánh mắt đó ép buộc, Thẩm Túc Hải miễn cưỡng quay sang cô, giọng điệu thay đổi, như thể ban ơn:
"Nam Du, cô hiện đang dạy mấy học sinh rồi? Bận rộn lắm không?"
Nam Du mỉm cười nhạt nhẽo: "Không còn học sinh nào nữa."
Vừa rồi, cô nhận được tin nhắn từ bà Tống, nói rằng sau khi cân nhắc kỹ thì gia đình họ quyết định không cần cô dạy Vãn Vãn nữa.
Sự thất vọng và trống rỗng xâm chiếm lòng cô.
Thẩm Túc Hải nhẹ nhõm ra mặt, nụ cười trở lại: "Vậy thì tốt quá. Cô có thể dành thời gian dạy cho cháu gái của Lâm Uyên. Cô đồng ý chứ?"
Nam Du có sự lựa chọn nào khác không?
Không, cô không có lựa chọn.
Nếu không đồng ý, cô sẽ chẳng bao giờ có cơ hội chính đáng để chạm tay vào cây đàn piano nữa.
Thậm chí nếu có thì cũng sẽ như hôm nay, chỉ để làm trò tiêu khiển trước mặt người khác mà thôi.
Cổ họng Nam Du khô khốc, cô nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng mỉm cười, giọng nói khẽ run:
"…Tất nhiên là được ạ."
Nhận được câu trả lời, bàn tay đang đặt trên bàn của Đàm Lâm Uyên khẽ dừng lại. Sau đó, anh cầm bút lên và nhẹ nhàng ký tên vào bản hợp đồng bên cạnh, như thể nội dung bên trong chẳng có chút quan trọng nào.
Ngoài Nam Du thì ba người còn lại trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Túc Hải dù mặt hơi tối sầm nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thường, vui vẻ nói:
"Mọi người ăn đi nào, đồ ăn sắp nguội rồi."
Mọi người đều bắt đầu động đũa, chỉ có người đàn ông ngồi chủ tọa lặng lẽ cúi nhìn đồng hồ. Anh uống cạn chén trà, rồi chậm rãi lên tiếng:
"Không biết Nam tiểu thư khi nào rảnh? Tôi muốn đưa cô đi gặp cháu gái tôi trước, để hai người làm quen."
Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua chuỗi hạt, giọng nói thản nhiên:
"Nếu cô và con bé không hợp nhau thì khỏi cần lãng phí thời gian của cô."
Trong lòng Nam Du chợt dâng lên một nỗi bất an khó tả.