Thì ra trước giờ y quá đề cao bản thân. Hắn là thần còn y là một thụ yêu, đến xách giầy cho hắn chắc cũng không xứng. Y lại còn mơ mộng trở thành người thân với hắn. Bỗng nhiên Cao Cảnh nhớ đến lúc mình còn là cục than cháy, hắn chê y bẩn, không cho y bước vào phòng. Hai bàn tay của y run lên, bấu chặt lấy vạt áo, cố nén lại cỗ xúc động muốn chạy trốn.Kể từ hôm đó, y không thường thấy Bạch Hổ thánh quân nữa. Có lẽ gần đây nhiệm vụ quá nhiều, Hồng Diễm làm không xuể nên hắn phải đích thân xử lý. Cao Cảnh trở về với cuộc sống một mình, ngày ngày dọn dẹp thần miếu, sau đó rèn luyện thể lực và luyện công. Lần đó giống như là ăn may, về sau Cao Cảnh có cố thế nào cũng không thể luyện khí hay sử dụng linh lực được nữa.
Gần đây con mèo đen thường xuyên đến nhà bếp ăn vụng, cho nên Cao Cảnh quyết định nấu thêm một phần cho nó. Y nghĩ con mèo này được ăn no thì sẽ không quậy phá nữa. Cho nên dần dà Cao Cảnh cũng quen với việc cùng một con mèo dùng cơm trong bếp, còn lấy đó làm niềm vui. Suy nghĩ muốn nuôi con mèo này xuất hiện, nhưng rồi y không dám, bởi vì bản thân y cũng đang ăn nhờ ở đậu, tự ý nuôi thêm một con vật mà không xin phép thì quá tùy tiện.
- Mèo đen, ngươi tên là gì?
Cao Cảnh vuốt ve bộ lông mềm mượt của nó.
- Hay gọi ngươi là Tiểu Hắc nhé!
Con mèo có vẻ không thích cái tên này, nó gầm gừ liếʍ liếʍ bộ lông. Như nghĩ đến cái gì buồn cười, Cao Cảnh vò đầu con mèo nói:
- Vậy, Tiểu Bạch thì sao?
Mèo đen lại càng không quan tâm, nó ngáp dài duỗi lưng rồi phóng ra ngoài cửa sổ. Cao Cảnh trộm cười nói với theo:
- Tiểu Bạch, ngày mai lại đến nha!
Một buổi sáng tiết trời mát mẻ, nắng vàng rực rỡ, bầu trời trong xanh không gợn mây. Cao Cảnh như thường lệ luyện công một mình, sau đó dọn dẹp thần miếu. Minh Ngọc lại đến tìm y, lần này hắn mang theo rất nhiều thoại bản.
Cao Cảnh thấy hắn giữ chữ tín thì rất có hảo cảm, nghĩ bụng người này có thể làm bằng hữu được. Sau một phen trò chuyện hắn lại đề cập đến chuyện mời Cao Cảnh đi chơi. Y liền từ chối:
- Không được, ta không thể tự ý rời khỏi thần miếu. Cùng lắm thì đi xuống thị trấn một chút, không thể đi xa.
Thấy Cao Cảnh lại khước từ, Minh Ngọc có vẻ tiếc nuối:
- Thực ra Linh giới rộng lớn, có rất nhiều nơi thú vị. Nếu sợ nguy hiểm thì dưới phàm gian cũng vui không kém. Cao Cảnh không được thưởng thức, đúng là uổng phí.
Tất nhiên Cao Cảnh cũng muốn đi đây đi đó cho biết, nhưng từ nhỏ y đã lớn lên ở đây, A Hoãn đi rồi, y có trách nhiệm trông coi thần miếu, phụ giúp Bạch Hổ thánh quân. Nếu y ham chơi bỏ bê công việc, chính là phí công nuôi dạy của A Hoãn. Minh Ngọc được Cao Cảnh cho biết suy nghĩ của y thì bảo:
- Cao Cảnh có từng nghĩ mình không thích hợp ở thần miếu này hay không? Thực ra trả ơn cũng có nhiều cách, đâu nhất thiết phải vùi dập cả đời ở đây. Biết đâu A Hoãn cũng không ngờ được ngươi lại không thể tu luyện. Nếu quả thực như vậy thì làm sao có thể gánh vác trọng trách trông giữ thần miếu. Nếu một ngày người xấu đến, Cao Cảnh phải làm sao? Chạy trốn hay là hô hoán lên kêu cứu.
Y bị nói trúng tim đen, có chút xấu hổ. Y cũng biết bản thân bất tài vô dụng, đến pháp thuật cơ bản cũng không làm được, như vậy chỉ tổ làm gánh nặng cho Bạch Hổ thánh quân. Có lẽ vì hắn đã nhận ra sớm nên chướng mắt y không chừng? Y ngập ngừng đáp:
- Ta, nhưng mà, ta không biết làm gì, đi đâu. Rời khỏi thần miếu là việc ta chưa từng nghĩ đến.
Minh Ngọc lại tiếp tục thuyết phục:
- Thực ra cứ đi là sẽ có đường, ngươi không thử thì làm sao biết không được? Nhưng mà Cao Cảnh yên tâm, chúng ta là bằng hữu, ta sẽ giúp đỡ ngươi. Nhà chúng ta buôn bán khắp Linh giới, thậm chí còn có mối liên hệ với Thiên giới nữa. Đi với ta còn có thể mở mang đầu óc, biết đâu ngươi lại tìm được lý tưởng sống của đời mình thì sao?
Chính vì những lời này của thố yêu, Cao Cảnh đã suy nghĩ cả ngày. Buổi tối như thường lệ, y chuẩn bị cơm nước xong rồi đợi con mèo đen đến cùng dùng bữa. Nhưng đã khá trễ mà nó vẫn chưa đến, Cao Cảnh hơi sốt ruột. Y thò đầu ra ngoài cửa sổ kêu:
- Tiểu Bạch, có ăn cơm không?
Trăng hôm nay sáng tỏ, y trông thấy một bóng đen không rõ hình dạng đang nấp bên bụi cỏ cạnh cửa sổ, y gọi lần nữa:
- Tiểu Bạch.
Bất ngờ con mèo từ bụi cỏ nhảy bổ vào người y làm Cao Cảnh hốt hoảng một phen, nhanh tay ôm nó lại. Lúc này y mới phát hiện nó đã bị thương, trên lưng, bụng và chân đều có vết cào rất sâu, máu không ngừng tuôn ra, bôi đỏ y phục của Cao Cảnh. Y bối rối kêu:
- Ngươi đánh nhau ở đâu mà bị thương nặng như vậy?