"Đây là trò chơi của cậu?" Tần Duyệt hỏi.
Vương Viên Viên gật đầu: "Chắc là thế, mình từ một căn phòng màu trắng vừa bước ra thì đến nơi này."
Tần Duyệt nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện. Cô lúc này ở trong trò chơi không còn là nhân vật chính, mà là "NPC".
Không ngờ rằng dù đã trở thành người chơi, cô vẫn sẽ trở thành NPC trong trò chơi của người khác, vẫn sẽ bị cưỡng chế tiến vào trò chơi mà không có cách nào phản kháng được. Xem ra, hiểu biết của cô về trò chơi vẫn còn quá ít. Chờ sau khi ra khỏi trận chơi này, cô nhất định sẽ nhờ Lý Thạc giảng giải cặn kẽ cho mình.
Sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy.
Tần Duyệt rõ ràng, trừ khi trò chơi kết thúc, nếu không cô sẽ không thể rời khỏi đây được. Thêm nữa cô không phải nhân vật chính của trận chơi này, cho nên viêc mà cô có thể làm cũng chỉ là yên lặng theo dõi mọi chuyện phát sinh.
Trái ngược với Tần Duyệt, Vương Viên Viên lúc này đang cảm thấy vô cùng lúng túng.
Từ sau khi được Tần Duyệt cứu sống, mỗi khi nhớ tới những việc thất đức mà cô đã làm trong quá khứ, Vương Viên Viên chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Sau khi đã trải qua thử thách sinh tử, sự si mê đối với "nam thần" Lý Thạc trở nên vô cùng nhỏ bé so với việc giữ được tính mạng. Cô nhận ra rằng thực sự không đáng để mình lãng phí thời gian và sức lực vào việc này nữa.
Trước mắt, ngoại trừ muốn làm cho đôi chân của mình khôi phục lại bình thường, điều mà cô khao khát nhất là có thể bù đắp được phần nào những tổn thương mà mình đã gây ra cho Tần Duyệt, như thế mới có thể bày tỏ được sự áy náy và lòng biết ơn sâu sắc mà cô dành cho cô ấy.
Nhưng đúng là sợ điều gì thì điều đó lại xảy ra. Trò chơi này như thể cố tình đối đầu với cô, không chỉ kéo ân nhân cứu mạng vào đây, mà còn tái hiện lại đoạn ký mà cô không muốn nhớ lại nhất.
"Viên Viên, nhanh bắt lấy cô ta!"
"Lột sạch quần áo của cô ta rồi chụp ảnh khỏa thân!"
"Cậu còn chờ gì nữa hả, Vương Viên Viên?!"
Năm cô nữ sinh đã mất đi năng lực hành động nhưng vẫn còn cố gắng dùng ngôn ngữ để giãy dụa. Vương Viên Viên cảm thấy, rõ ràng những lời này lúc đó nghe thấy rất bình thường, nhưng giờ đây lại mười phần chói tai.
"Đừng nói nữa!"
Mấy nữ sinh đồng loạt sửng sốt, nhìn Vương Viên Viên với ánh mắt đầy nghi ngờ.
"Các cậu nghe đây, từ hôm nay trở đi, Tần Duyệt chính là chị em tốt nhất của tôi, các cậu hiểu chưa?"
Tần Duyệt thực sự không ngờ những lời này lại do chính miệng Vương Viên Viên nói ra. Thực sự so với lúc trước, cô ấy bây giờ cứ như là biến thành người khác vậy.
Chị em tốt nhất ư? Nghe có vẻ hơi quá đà.
Bầu không khí trong phòng ký túc lập tức trở lên quái dị. Năm nữ sinh kia cúi đầu trầm mặc, không nói một lời.
Vài giây sau, cả năm người đồng loạt ngẩng đầu lên, đồng thanh nói với Vương Viên Viên bằng giọng nói trầm thấp khàn khàn rất đáng sợ:
"Đồ phản bội!"
Vương Viên Viên nhận thấy có điều bất thường, theo bản năng liền lùi tới sau lưng Tần Duyệt.
Ánh mắt của hai người chăm chú nhìn chằm chằm vào năm cô gái kia. Chỉ thấy họ bắt đầu vung tay múa chân trong tư thế vặn vẹo rất kỳ dị, bàn tay trông như móng vuốt lộ ra những móng tay sắc nhọn. Đầu của họ bẻ ngoặt theo một hướng bất thường, những tiếng "rắc rắc" kinh dị từ xương cổ phát ra không ngừng, nhưng dường như họ chẳng hề bận tâm chút nào.
Tiếp theo, cứ như đã được huấn luyện một cách kỹ càng, bọn họ dùng đôi chân uốn lượn của mình đều tăm tắp mà cất bước về phía Tần Duyệt và Vương Viên Viên, trong lúc đó còn không quên cất lên những tiếng cười kì dị và vô cùng đáng sợ.
Những cô gái này đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ của người bình thường - khoé miệng mở rộng hết cỡ, bộ dáng tươi cười cứng đờ trên mặt trông như đang muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy.
Vương Viên Viên phản ứng rất nhanh, lập tức kéo Tần Duyệt chạy về phía cánh cửa duy nhất trong ký túc xá. Sau khi cả hai chạy qua được, cô dùng hết sức đóng mạnh cửa lại. Thấy bên trong không còn động tĩnh gì, Vương Viên Viên mới buông lỏng cảnh giác, ngồi xổm xuống một bên, thở hổn hển để xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng.
Lúc này Tần Duyệt không còn bị cuốn vào vòng lặp không ngừng quay lại phòng ký túc như trước nữa, mà là thuận lợi bước vào hành lang bên ngoài.
Sự kiện "Quỷ đả tường" lúc trước, có lẽ là vì muốn cô ở nguyên chỗ đó để chờ "nhân vật chính" bước vào. Chỉ cần Vương Viên Viên đến, sau đó ở cùng một chỗ với cô ấy, cô mới có thể thuận lợi rời khỏi.
Tần Duyệt ngắm nhìn bốn phía. Hành lang ký túc xá không có một bóng người, cửa phòng mà các cô vừa đóng kín cũng yên tĩnh một cách kỳ lạ. Cả căn lầu ký túc giờ đây chìm trong một sự im lặng đến đáng sợ.
Dù đã thoát khỏi năm cô nữ sinh kia, nhưng áp lực mà bầu không khí chung quanh mang đến cũng không hề giảm bớt chút nào.
Tần Duyệt nhanh chóng nhận ra mục đích tồn tại của những người phụ nữ đó. Thực tế, họ chính là một cách để trò chơi ngầm ra hiệu cho người chơi –
Nếu người chơi không làm theo những chỉ dẫn mà họ ngầm gợi ý, họ sẽ tìm cách tiêu diệt cả người chơi lẫn các NPC.
Giống như người MC cầm súng trong trận chơi lần trước.
Nếu lúc đó Tần Duyệt lựa chọn bỏ rơi Vương Viên Viên, thì rất có khả năng trò chơi sẽ diễn ra theo đúng nguyên tắc ban đầu, tuyên bố người thắng cuộc, sau đó là kết thúc.
Tần Duyệt cuối cùng cũng hiểu ra, mục đích của người sáng tạo ra trò chơi này không phải để khảo nghiệm nhân tính. Trong trò chơi này, lòng tốt chắc chắn sẽ không được khen thưởng, mà chính là sự tàn nhẫn và ác độc mới là con đường ngắn nhất để vượt qua trò chơi một cách suôn sẻ.
Nếu Vương Viên Viên không nói những lời vừa rồi, mà giống như trong ký ức, tham gia cùng nhóm kia xé rách quần áo của cô, chụp ảnh khỏa thân để uy hϊếp, sau đó cùng bọn họ ngạo mạn rời khỏi ký túc xá, thì liệu trò chơi này có kết thúc một cách dễ dàng?
Tần Duyệt không có khả năng biết rõ đáp án.
Trò chơi vẫn đang tiếp tục, cô cần thu thập thêm thật nhiều thông tin để ứng phó thật tốt những chuyện sẽ xảy ra sau đó.
"Đồng hồ trên tay cậu không nhắc nhở gì sao?"
"Hả?" Vương Viên Viên nhất thời không có kịp phản ứng.
"Gợi ý của trò chơi đó."
"Tít Tít!"
Lời còn chưa dứt, đồng hồ trên cổ tay Vương Viên Viên liền vang lên âm thanh thông báo, trên màn hình xuất hiện dòng chữ:
[Rời khỏi trường học.]
"Hử?"
Vương Viên Viên nhìn bốn chữ này, tâm tình có chút kích bực bội:
"Rời khỏi trường học? Nói cách khác phạm vi của trận này không chỉ ở trong ký túc xá nữ? Chẵng nhẽ trên đường sẽ xuất hiện đồ vật lung tung rối loạn gì đó sẽ chặn đường chúng ta sao? Vì sao trận đầu tiên trò chơi của mình lại khó đến thế chứ?"
“Đừng vội, ít nhất chúng ta cũng biết hướng đi rồi.”
Tần Duyệt cố gắng trấn an tinh thần của Vương Viên Viên. Lời nói vừa thốt ra, một loạt âm thanh va đập mạnh mẽ đồng loạt vang lên.
“Thình! Thình! Thình!”
Vương Viên Viên rõ ràng bị doạ cho giật bắn mình. Đôi mắt mở to, cô ấy lập tức chộp lấy cánh tay Tần Duyệt, cả người nép sát vào cô, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy:
"Tần Duyêt, cậu có nghe thấy không... Đó là âm thanh gì vậy?"
Tần Duyệt không trả lời, chỉu nhíu chặt mày nhìn quanh bốn phía.
Hành lang đang đầy ánh sáng chợt tối xuống, những chiếc đèn trên trần nhà bắt đầu nhấp nháy không ngừng như bị chập mạch.
Vương Viên Viên cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài.
Dọc hai bên hành lang, những cánh cửa được sắp xếp thẳng tắp. Qua khung cửa sổ bằng kính trong suốt, ánh đèn bên trong hắt ra một cách ảm đạm.
Khi cả hai cùng nhau nhìn vào trong phòng qua khung cửa sổ đó, Vương Viên Viên chợt hét lên chói tai. Tiếng hét làm Tần Duyệt suýt tưởng cô lại bị cắt cụt chân thêm lần nữa.
Cũng không trách cô ấy được, đến người luôn điềm tĩnh vững vàng như Tần Duyệt khi nhìn vào bên trong cũng thấy hết hồn.
Vô số bàn tay vươn lên vỗ nhịp lên khung cửa sổ. Những cánh tay trắng bệch đập lên, tạo thành vô số dấu tay in lên tấm kính cửa trong suốt, cứ từng nhịp, từng nhịp một.
Bên trong là những cô gái với gương mặt cứng đờ, nụ cười quái đản, đôi mắt lồi ra đang nhìn chằm chằm vào hai cô gái ở bên ngoài.
Những âm thanh va đập vang vọng khắp hành lang trống trải, quả thực đinh tai nhức óc.
Cửa sổ thuỷ tinh như thể chỉ một giây sau sẽ bị đập vỡ, những cô gái đầy vặn vẹo như thây ma kia sẽ ở bên trong trào ra.
“Tần Duyệt... Chúng ta phải làm sao đây?”
Vương Viên Viên sợ đến phát khóc. Bây giờ, tất cả hy vọng của cô đều đặt lên Tần Duyệt.
“Còn làm gì được nữa... Chạy thôi.”
Tần Duyệt vừa nói vừa kéo lấy tay Vương Viên Viên chạy về hướng cầu thang bộ.Nhưng tốc độ của cô quá nhanh, khiến tay Vương Viên Viên đau nhói. Cô không ngừng kêu lên:
“Mình không theo nổi... Tần Duyệt... Tay của cậu mạnh quá, hơn nữa... mình cũng không theo kịp... Hộc... Hay là... Cậu đi trước mở đường giúp mình đi...”
Vương Viên Viên thở gấp gáp, sự kinh hoàng liên tiếp cộng thêm phải vận động mạnh khiến cô gần như kiệt sức. Cô nghĩ, nếu những con quái vật kia không gϊếŧ mình, có lẽ mình cũng vì đứt hơi mà chết trước.
“Không được, mình không thể bỏ rơi cậu.”
Nếu bỏ lại Vương Viên Viên, Tần Duyệt lo rằng mình sẽ gặp lại hiện tượng “quỷ đả tường”. Vì vậy, ở thời điểm này, cô nhất định phải đi cùng đối phương.
“Tần Duyệt... Hu hu hu, sao cậu tốt với mình thế?”
Vương Viên Viên nghe vậy cảm động đến rối tinh rối mù, vừa nghĩ tới lần trước Tần Duyệt cứu mình, còn có thái độ kiên định của cô ấy lúc này, ngay cả chính cô cũng không hiểu sao mình lại từng ra tay độc ác với Tần Duyệt như vậy.
Tần Duyệt vỗ nhẹ bả vai Vương Viên Viên tỏ vẻ an ủi, thực ra trong lòng lại cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Nếu cô không có mặt trong trò chơi này, liệu cô gái này có đủ năng lực để đi đến cuối cùng hay không?