Trò Chơi Cải Tạo Dành Cho Kẻ Thất Bại

Chương 17: Sự thật tàn khốc

Người phụ nữ đang bị trói phát ra một tiếng kêu đầy tuyệt vọng, đáng tiếc miệng cô ấy bị băng dính bịt kín mít, hoàn toàn không gây ra được chút tác dụng gì.

Ngay khi hai gã đàn ông chuẩn bị bước vàp băng ghế sau xe, Tần Duyệt im lặng bước tới sau lưng A Vĩ, giáng một đòn mạnh vào sau gáy hắn.

A Vĩ hoàn toàn không kịp kêu ra bất cứ tiếng nào đã ngã xuống, tên còn lại vừa định quay đầu lại thì đã bị hạ gục bằng cách tương tự.

Người phụ nữ nhìn Tần Duyệt bằng ánh mắt đầy cảm kích, lấp lánh ánh lệ. Vừa định nói gì đó, chợt có tiếng động cơ ô tô đang từ từ tiến vào căn hầm. Tần Duyệt chau mày, đành phải nhanh chóng trốn vào hàng ghế sau và đóng cửa lại. Yên lặng theo dõi diễn biến bên ngoài.

Cô còn chưa kịp thi bằng lái xe, cũng hoàn toàn không ngờ rằng có một ngày mình sẽ lâm vào tình cảnh như trong phim ảnh thế này.

Một chiếc ô tô con có màu đen tuyền lái vào gara rồi dừng lại, Tần Duyệt không dám chớp mắt theo dõi động tĩnh chiếc xe đó. Cô thấy một người đàn ông dáng người cao ráo, ăn mặc rất bình thường xuống xe. Ánh mắt anh ta không ngừng quan sát tìm tòi bốn phía.

Lý Thạc?!

Tần Duyệt không thể ngờ được sẽ gặp anh ấy ở đây.

Đồng hồ trên cổ tay cô chợt rung lên, màn hình hiển thị Lý Thạc đang gọi điện đến cho cô.

Mang một đầu đầy nghi vấn, cô mở cửa bước xuống khỏi chiếc xe van, Lý Thạc lập tức thấy cô, nhanh chóng bước đến.

"Sao anh lại ở đây?" Tần Duyệt hạ giọng hỏi một cách cẩn trọng.

Lý Thạc vòng quanh xe van một vòng, nhìn lướt qua hai gã đàn ông đang nằm bất động trên mặt đất, cười nói: "Thân thủ không tệ nhỉ, không hổ là đồng đội của tôi."

Tần Duyệt hoàn toàn không có tâm tình cùng anh ta nói đùa: "Anh theo dõi tôi à?"

"Không phải theo dõi, đồng hồ có chức năng nhận biết vị trí của đồng đội sau khi đã lập đội. Tôi nghĩ em cần phải làm quen với các chức năng của nó, và nhớ kỹ: khi gặp nguy hiểm, đừng hành động một mình."

Khi Lý Thạc nói câu cuối, anh đem mặt đến sát gần Tần Duyệt, nhìn cô với ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

"Vậy mục đích của anh khi tới đây là?"

Tần Duyệt hoàn toàn không đáp lại anh ta, cứ coi như Lý Thạc thực sự dùng đồng hồ để định vị vị trí của cô, cũng không có lý do gì khiến anh ta trực tiếp tiến vào nơi nguy hiểm thế này.

"Thì đến để giúp em đó! Tôi cũng không muốn vừa kết minh xong đã mất luôn đồng đội."

Lý Thạc nói như là lẽ đương nhiên. Anh tiếp tục:

"Chuyện ở Sơn Thủy Nhã Cư đã lan tràn khắp các mặt báo rồi. Bảo vệ nói rất rõ ràng: một vụ nổ súng, nữ sinh đại học. Cảnh sát đã đến khu bán hàng để điều tra. Khi em ký hợp đồng, chắc chắn đã điền số CMND, nên không khó để họ tra ra em."

Tần Duyệt thực sự đã đánh giá thấp khả năng của giới truyền thông. Chỉ trong hơn một giờ đồng hồ, mọi chuyện từ đầu đến cuối đã được đưa tin rầm rộ.

"Vậy tôi có lên báo không?"

"Có, nhưng không nêu tên trực tiếp. Dù sao em cũng không phạm tội, quyền riêng tư vẫn được bảo vệ... Nhưng cảnh sát có lẽ sẽ tìm em để lấy lời khai."

"Thế thì được." Tần Duyệt khẽ thở phào, cô thật sự không muốn tấm ảnh xấu xí trên CMND bị đăng lên khắp nơi. Ngoài ra, cô thực sự phải thừa nhận rằng sự xuất hiện của Lý Thạc đã khiến cô cảm thấy vững vàng hơn rất nhiều, trái tim đang tràn đầy bất an lo lắng cũng dần dần yên tĩnh lại.

"Giờ làm sao đây?" Lý Thạc nhìn người phụ nữ đang bị trói ở băng ghế sau. "Cứu người ra trước? Hay là vào trong điều tra trước?"

Tần Duyệt nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Cứu người ra trước đi đã, bên trong sợ rằng vẫn còn nhiều người của bọn chúng, huống hồ chức trách của chúng ta cũng không phải là điều tra gì đó, cứ giao cho cảnh sát đi."

Lý Thạc cười nói: "Như thế là tốt nhất, hai sinh viên bình thường như chúng ta làm được gì chứ."

Anh cố tình nhấn mạnh chữ "bình thường".

Tần Duyệt hiểu ý của Lý Thạc, cô đúng là không nên để thân phận trong trò chơi ảnh hưởng đến thực tế.

Trong game, cô là một người chơi, nhiệm vụ của cô là hoàn thành thử thách. Nhưng trong hiện thực, cô không cần phải tự tạo thêm áp lực cho bản thân.

Tần Duyệt ôm người phụ nữ ở ghế sau ra ngoài. Do toàn thân bị quấn băng dính, đối phương căn bản không có năng lực hành động, chỉ có thề nhìn Tần Duyệt và Lý Thạc mà nháy mắt, chỉ là sự sợ hãi đong đầy trong mắt đã biến thành cảm kích và yên tâm.

Ba người lên xe của Lý Thạc rồi nhanh chóng lái xe ra khỏi tầng hầm. Trên xe, Tần Duyệt thật cẩn thận tháo mớ băng dính dán trên miệng và mặt của người phụ nữ. Khi cô định tháo nốt chỗ băng dính quấn quanh người, người phụ nữ chợt nói: "Đừng tháo băng trên người tôi vội..." cô ấy ngượng ngùng nói: "Chúng không cho tôi mặc quần áo."

Tần Duyệt nghẹn họng, cô thực sự khó chịu khi tưởng tượng đến những gì mà người phụ nữ kia đã phải trải qua.

"Nhà cô ở đâu? Chúng tôi đưa cô về." Lý Thạc tiếp tục câu chuyện.

"Nhà của tôi không ở thành phố này... Bọn chúng đem tôi từ nơi khác đến đây."

Người phụ nữ cúi đầu nhìn đống băng dính cuốn trên người mình đến không một kẽ hở, trầm mặc vài phút rồi nói tiếp:

"Xin hãy giúp tôi kiếm một bộ quần áo đã, rồi hãy mang tôi tới đồn cảnh sát, tôi muốn báo án!"

***

Khi Tần Duyệt và Lý Thạc bước ra từ đồn cảnh sát, trời đã tối đen như mực.

Tần Duyệt không nói một lời, sắc mặt xám tro, tất cả sự nặng nề ở sâu trong lòng đều hiện lên mặt cô.

"Tôi đưa em về."

Lời này của Lý Thạc không hề có ý hỏi thăm, mà Tần Duyệt cũng không định từ chối.

Người phụ nữ mà họ cứu được tên là Lưu Lệ Lệ. Hoàn cảnh của cô ta khá giống với Tần Duyệt, cũng là một cô gái có khuyết điểm bẩm sinh về ngoại hình, muốn phẫu thuật thẩm mỹ và sau đó bị bệnh viện đe dọa dụ dỗ, ép ký hợp đồng vay nợ.

Nhưng khác với Tần Duyệt ở chỗ, cô ấy phẫu thuật không nhiều chỗ, sau khi phẫu thuật cũng rất thành công, giúp cô ấy có được một gương mặt mà ai thấy cũng rất hài lòng.

Nhưng bệnh viện không hề giữ chữ tín, chưa được bao lâu đã phái người tìm tới đòi nợ, bắt Lưu Lệ Lệ phải trả tiền trong thời gian nhanh nhất.

Lưu Lệ Lệ vừa mới tìm được công việc làm người mẫu, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để trả? Nhưng bên kia lại gợi ý rằng cô có thể dùng cách “trả nợ bằng thân xác” để bù đắp.

Bị dồn đến đường cùng, cô chỉ còn cách cắn răng đồng ý, nhưng không biết rằng mình đã hoàn toàn rơi vào một cái bẫy lớn hơn.

Cô bị giam giữ như một món hàng, và bệnh viện đó dùng cô để âm thầm thực hiện rất nhiều giao dịch bất hợp pháp và bẩn thỉu.

Buôn bán người, giao dịch nội tạng, mại da^ʍ… Quy mô của bàn tay đen đứng sau những việc này vượt xa trí tưởng tượng của Tần Duyêt và Lưu Lệ Lệ.

Mỗi khi hành vi xấu xa ác độc sắp bị bại lộ, bọn chúng sẽ nhanh chóng chuyển toàn bộ đường dây sang một thành phố khác. Suốt từ thành phố này qua thành phố kia, Lưu Lệ Lệ cùng với những cô gái khác bị coi như hàng hoá, bị nhốt lại và vận chuyển như vận chuyển gia súc.

Người mua của họ rất nhiều, số tiền chi trả nhiều đến mức khó tin. Thủ đoạn của chúng lại vô cùng tàn nhẫn, một khi ai đó muốn chạy trốn, gần như chắc chắn sẽ bị lấy đi nội tạng, rồi mất mạng.

Thời điểm Tần Duyệt nghe tới đó, thân thể và thâm tâm cô bắt đầu run rẩy không kiểm soát được, mặc kệ cô cố gắng thế nào cũng không thể bình tĩnh lại.

Sau khi nói xong tất cả, Lưu Lệ Lệ được cảnh sát sắp xếp để đưa về quê quán. Trước khi rời đi, cô ấy nói lời cảm ơn họ, nhưng giọng điệu nhẹ nhõm của cô không thể khiến Tần Duyệt cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút nào.

Lý Thạc cùng Tần Duyệt làm biên bản, những chi tiết về việc phẫu thuật thẩm mỹ thất bại và sự xuất hiện của Lý Thạc đều được hai người mơ hồ lướt qua, tập trung mô tả hợp đồng vay nợ mà Tần Duyệt đã ký, cùng sự việc tài xế taxi và người đàn ông xăm hổ đòi nợ.

“Được rồi, sự việc đã được mô tả rất đầy đủ, và tình hình cụ thể tôi cũng đã ghi lại. Nhưng còn một việc nữa cần hai người xác nhận, phiền các bạn đi theo tôi một chuyến.”

Tần Duyệt cũng không nghĩ nhiều liền cùng Lý Thạc và viên cảnh sát kia đi tới một gian phòng chứa rất nhiều tài liệu và vật chứng.

Họ thấy rất nhiều hộp trông như những chiếc hộp giữ nhiệt bình thường, nhưng những dán nhãn ghi trên những chiếc hộp đó lại làm cho người ta giật mình thảng thốt. Thứ tự ghi trên đó bao gồm: ngày tháng, họ tên và tên loại nội tạng.

Viên cảnh sát lấy ra một hộp trong số đó, phía trên dán nhãn rõ ràng ghi: Tên: Tần Duyệt. Nội tạng: Thận.”

Tần Duyệt cảm thấy như bị sét đánh, toàn bộ sức lực trong cơ thể như bị rút cạn, thiếu chút nữa đã ngã khuỵu xuống đất. May mắn có Lý Thạc cao lớn ở bên cạnh kịp thời đỡ được.

Cảnh sát mang cái hộp đặt lên bàn cùng với một cuốn sổ đăng ký và bút.

“Tình hình này khá phức tạp, nhưng về lý mà nói thì vật này phải trả lại cho cô. Phiền cô ký tên vào đây để nhận lại.”

Tần Duyệt đã quá sốc, không thể nói nổi một lời, cơ thể không ngừng run rẩy mất kiểm soát.

Lý Thạc dìu Tần Duyệt ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh, sau đó quay sang hỏi viên cảnh sát:

“Tôi có thể ký thay cô ấy không?”