"... Trong bệnh viện có một tầng hầm ngầm...", người đàn ông xăm hình hổ yếu ớt nói, rõ ràng là đang cố gắng chịu đựng đau đớn khắp người, "đôi khi chúng tôi sẽ đến đó... giúp đỡ vận chuyển một ít "hàng hoá"... Tôi chỉ có thể nói được đến thế thôi... Có thể gọi xe cứu thương giúp chúng tôi không... ?
Tên đó nói xong lại bắt đầu ôm bụng rêи ɾỉ, tên đàn em còn lại cũng nằm trên mặt đất, vừa lăn lộn vừa lúng búng kêu đau trong miệng.
Bảo vệ bên cạnh sau khi chứng kiến một màn này đã hoàn toàn hoá đá, ánh mắt nhìn về phía Tần Duyệt tràn đầy sợ hãi. Anh ta không thể tưởng tượng nổi tại sao một cô gái trông có vẻ rất yếu ớt như thế lấy đâu ra sức mạnh, lại có thể quật ngã hai người đàn ông cường tráng chỉ trong vài động tác.
Tần Duyệt cũng không làm khó hai tên kia nữa, điều cần hỏi cô đã hỏi xong. Còn lại những gì chưa hỏi được, cô cũng có thể dựa vào lời nói lấp lửng của tên đàn ông có hình xăm hổ mà dễ dàng suy luận ra.
Những thứ "hàng hoá" kia rất có khả năng là những thứ không muốn ai biết đến.
Cụ thể chúng là thứ gì, Tần Duyệt thực sự không muốn tiếp tục suy đoán theo hướng tồi tệ nhất.
"Gọi xe cứu thương cho họ đi." Tần Duyệt quay sang bảo vệ nói.
Người bảo vệ nhìn Tần Duyệt, không nói gì, ánh mắt có vẻ ngây ngốc.
Ngay cả bản thân Tần Duyệt cũng không ngờ rằng, thông qua trò chơi mà cô đạt được loại sức mạnh khủng bố như vậy.
Chỉ mới tăng lên một cấp mà đã đạt được hiệu quả kinh khủng như thế này. Nếu tăng thêm vài cấp nữa, liệu cô có trở thành mối đe dọa đảo lộn cả thế giới không?
Cô vẫn phải giữ mình, ít ra ngoài một chút , tránh gặp phải những rắc rối không cần thiết.
"Lúc nãy không phải anh còn gọi đại ca với hai người này sao?"
Tần Duyệt dùng một tay khoác lên vai người bảo vệ, khiến đối phương cảm thấy đôi chân như nhũn ra.
"Mau gọi xe cứu thương cho hai vị đại ca đó đi, nếu để chậm trễ một chút nữa thì e rằng không kịp đâu."
"Được... được, tôi sẽ gọi ngay."
Người bảo vệ lúc này mới hoàn hồn, sau một hồi lục lọi mới lấy được điện thoại ra và gọi cấp cứu.
Nói xong, Tần Duyệt đi thẳng vào cổng lớn của khu dân cư, tên bảo vệ kia cũng không dám cản cô nữa.
Khu nhà Sơn Thủy Nhã Cư nằm ngay phía trước, chỉ cách cổng chính vài bước chân. Đó là một tòa kiến trúc mang đậm phong cách cổ kính, giống như một dinh thự lớn của gia đình quyền quý ngày xưa. Trong bối cảnh hiện đại, phong cách này tạo ra một nét đặc biệt đầy tinh tế.
Trong sảnh bán hàng, số người có mặt cũng không ít, vì đây là khu dân cư cao cấp, nơi tập trung nhiều người thuộc tầng lớp tinh hoa trong xã hội. Những người ưu tú tinh anh xã hội đó hoàn toàn có thể gom góp khoản được trả trước.
Ở trung tâm đại sảnh, có một mô hình thu nhỏ của cả khu dân cư, được chế tác theo một tỉ lệ hoàn hảo và vô cùng tinh xảo, đặt trong một tủ kính trong suốt. Từng ngọn cỏ, cành hoa bên trong đều được tái hiện tinh tế theo tỷ lệ thực. Dưới ánh đèn chiếu sáng, mô hình trở nên lộng lẫy và hoàn mỹ.
"Chào cô, tôi có thể giúp gì được không?"
Một nhân viên mặc đồng phục bước tới, Tần Duyệt nhìn lướt qua tấm thẻ tên trước ngực cô ta: Phù Xuân Hoa.
Cái tên Phù Xuân Hoa nghe qua đã thấy rất tầm thường, có thể thấy cô ta chắc chắn không phải xuất thân từ gia đình quyền quý. Muốn làm việc ở nơi như thế này mà không có gia cảnh, e rằng phải chịu đựng không ít gian nan khổ cực.
Tần Duyệt nhìn quanh bốn phía, quả nhiên đúng như cô đã nghĩ. Thái độ của các nhân viên mặc đồng phục chỉn chu trong phòng này cũng không khác gì tên bảo vệ ngoài kia, từng người từng người đều mắt cao hơn đầu, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn như thể họ đang nắm cả thế giới trong tay vậy.
Thỉnh thoảng có vài ánh mắt chiếu lên người Tần Duyệt, nhưng cũng đều tràn đầy sự xem thường, nếu như không phải cô gái tên Xuân Hoa này thực sự không kiếm nổi một mống khách nào, có lẽ cô ta cũng sẽ như những người kia, hoàn toàn không để Tần Duyệt vào mắt.
Tần Duyệt cười lạnh trong lòng. Xã hội này quả nhiên không làm cô thất vọng.
"Chị là người mới đến à?"
Câu hỏi của Tần Duyệt khiến Phù Xuân Hoa hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh cô ta lấy lại vẻ chuyên nghiệp, nở một nụ cười nhã nhặn:
"Vâng, tôi mới vào chưa đầy nửa năm."
"Họ xem thường chị à?"
Xuân Hoa khẽ thở dài, giọng nhỏ đến mức khó nghe:
"Đúng vậy, nhưng thế cũng bình thường thôi, doanh số là tất cả, mọi người đều là đối thủ cạnh tranh cả mà."
Phù Xuân Hoa trong lúc nói chuyện lại biểu lộ ra một chút hoang mang. Tần Duyệt nhìn ra đối phương hẳn là sợ cô đến để gây rối, dù sao thì dáng vẻ của cô chỉ là một sinh viên rất bình thường, nhìn qua cũng thấy chẳng có vẻ gì là giàu có cả.
"Tôi muốn thuê một căn nhà."
Câu nói này của Tần Duyệt khiến Xuân Hoa rất bất ngờ, phản ứng chậm hơn hẳn vài giây. Cô ta căn bản không hề nghĩ tới một sinh viên đại học còn chưa tốt nghiệp như Tần Duyệt có đủ khả năng để thuê nhà ở nơi cao cấp như thế này.
Ban đầu, cô ta chỉ nghĩ đến tiếp Tần Duyệt để gϊếŧ thời gian. Vì là người mới, những khách hàng tiềm năng đều bị quản lý phân cho những nhân viên lâu năm, nhưng không ngờ lại gặp một bất ngờ đầy hoan hỉ.
"Được ạ. Hiện tại bên chúng tôi có bốn loại căn hộ, giá thuê dao động từ tám đến mười nghìn. Tôi sẽ đưa ngài đi xem thử nhé?"
Tần Duyệt gật đầu, bước theo Phù Xuân Hoa tới thang máy bên hông đại sảnh.
Trước đó, Tần Duyệt đã tìm hiểu kỹ lưỡng. Khu Sơn Thủy Nhã Cư này ngoài bán căn hộ còn cung cấp dịch vụ cho thuê, biến việc này thành một phần trong mô hình kinh doanh.
Ngoài quản gia chuyên nghiệp lo liệu mọi thứ cho người thuê, còn có nhân viên vệ sinh định kỳ dọn dẹp nhà cửa.
Trong thời đại mà sự cạnh tranh diễn ra khốc liệt, thêm một dịch vụ là thêm một khoản thu nhập. Dù sao cũng không phải ai cũng có khả năng chi trả 2-3 triệu nhân dân tệ cho tiền đặt cọc mua nhà.
Tần Duyệt cũng đã từng mơ ước ngày nào đó có thể mua được nhà và chuyển đến đây ở, kết quả ngày thực hiện được ước mơ đến nhanh hơn cô tưởng rất nhiều.
Thang máy rộng rãi hơn cô nghĩ.
Phía ngoài là cửa kính trong suốt, Tần Duyệt có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài rõ ràng.
Dù nơi này đầy rẫy những ánh mắt dè bỉu, nhưng không thể phủ nhận vẻ đẹp của nó. Nơi này thực sự rất đẹp!
Cơ sở vật chất và kiến trúc thượng tầng, đây là lần đầu tiên Tần Duyệt cảm nhận sâu sắc sự tốt đẹp của việc có tiền.
Tầng hai của phòng bán hàng là khu căn hộ mẫu. Phù Xuân Hoa dẫn Tần Duyệt tham quan từng căn một, giải thích rất chi tiết. Cô ta tỏ ra nhiệt tình hơn hẳn so với lúc ban đầu ra chào hỏi.
Dù Xuân Hoa không nhận ra, nhưng Tần Duyệt vẫn cảm nhận được sự hứng khởi ẩn giấu trong lòng cô gái trẻ.
Căn hộ mẫu có mục đích là để thu hút khách hàng. Một trong những lý do khiến Sơn Thủy Nhã Cư có giá cao là vì họ đảm bảo rằng căn hộ bàn giao sẽ giống y như căn mẫu, kể cả nội thất.
Chỉ cần bạn có tiền, mọi thứ từ trang trí đến nội thất đều được chuẩn bị sẵn sàng, đúng kiểu "một bước đến thiên đường". Dĩ nhiên, phần lợi nhuận trong đó thì không ai biết được.
Việc kinh doanh mà, làm gì có chuyện lỗ vốn.
Tần Duyệt xem hết căn này đến căn khác. Cô từng nghĩ mình sẽ như một cô thôn quê lần đầu trải việc đời, sẽ ngạc nhiên trầm trồ trước sự sang trọng, nhưng ngược lại, cô bình tĩnh phân tích ưu và nhược điểm của từng căn hộ.
Bỗng dưng cô nhận ra những thay đổi mà trò chơi đã mang lại cho mình.
Một người mà cả thể xác và tinh thần đều không còn giống trước, liệu cô có còn là "Tần Duyệt" ban đầu nữa không?
Tần Duyệt đột nhiên cảm thấy rất đáng sợ.
Có thể hay không một ngày nào đó, cô sẽ đánh mất chính mình?
"Đây là phòng thay đồ. Chúng tôi sử dụng hệ thống tủ quần áo được thiết kế riêng, cùng với gương toàn thân nhập khẩu từ Ý, chống nổ và có độ phân giải cao..."
Phù Xuân Hoa vẫn đang miệt mài thuyết minh, nhưng ánh mắt của Tần Duyệt lại một mực dừng trên hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
Cô thấy cô gái trong gương kia vô cùng xa lạ… dù rằng đang mặc một bộ quần áo rất giản dị, nhưng gương mặt của cô gái đó vẫn lộng lẫy vô cùng, toát lên vẻ tinh tế và cuốn hút không thể cưỡng lại.
Khí chất của cô mang theo sự trầm ổn và cảm giác bí ẩn không phù hợp với tuổi tác.
Không, cô không nên nghi ngờ chính mình.
Đây chính là cô, là phiên bản lý tưởng mà cô luôn muốn hướng đến, dù có biến đổi đến thế nào, cô vẫn sẽ luôn luôn tồn tại.
"Về cơ bản chính là như vậy. Ngài có muốn quyết định ngay bây giờ không, hay cần thêm thời gian cân nhắc?"
Sau khi kết thúc phần giới thiệu, Xuân Hoa hỏi câu cuối cùng để chốt đơn, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
"Không cần chờ nữa, cứ chọn căn hộ này. Nhưng tôi không muốn ở tầng quá cao."
Nói xong, Tần Duyệt bước đến bên cửa sổ, nhìn ra xa rồi chỉ tay:
"Chọn tòa nhà kia, tầng ba, vị trí gần cửa sổ."
Xuân Hoa nhìn theo hướng Tần Duyệt chỉ, không ngờ rằng cô có thể nhận ra căn hộ này chỉ bằng cách quan sát từ bên ngoài.
"Được ạ. Ngài muốn chuyển vào khi nào?" Xuân Hoa cố gắng giữ đà tiến triển.
Câu trả lời của Tần Duyệt không làm cô ta thất vọng:
"Hôm nay được không?"
Hết chương 15.