“Giai đoạn đầu tiên của trò chơi này là cưỡng chế khởi động. Người chơi không có quyền lựa chọn, chỉ có thể bị ép buộc tham gia. Đồng hồ cũng chỉ có những tính năng cơ bản nhất.”
Lý Thạc giải thích cho Tần Duyệt một số hiểu biết cơ bản.
"Mở khoá các nhánh kỹ năng cũng tương đương với tiến vào giai đoạn thứ 2, đồng hồ sẽ mở ra nhiều chức năng hơn, màn hình cũng biến thành "Màn hình ảo", thuận tiện cho người chơi thao tác và xem xét. Còn sau khi tiến vào giai đoạn thứ 3, những người chơi đạt đến cấp bậc này có thể tham gia quan sát cuộc chơi của những người khác."
Tần Duyệt lập tức phản ứng:"Có nghĩa là anh đã tiến vào giai đoạn thứ 3 rồi sao?"
Lý Thạc cũng không phủ nhận:"Đúng vậy."
Điều này giải thích vì sao những tin nhắn mà Lý Thạc gửi cho cô tối qua lại xuất hiện một cách chính xác và kịp thời đến thế.
Không thể phủ nhận, nếu không có câu nói cuối cùng của Lý Thạc, Tần Duyệt có lẽ khó lòng kiên trì đến cuối cùng.
"Còn chuyện tổ đội mà anh nói thì sao?"
Lý Thạc mở đồng hồ của mình ra, một màn hình điện tử bán trong suốt xuất hiện trước mặt hai người.
Tần Duyệt nhận ra màn hình giao diện chính của Lý Thạc cùng với màn hình của cô không giống nhau lắm. Ngoài các mục [Tin nhắn] và [Cửa hàng] mà cô đã quen thuộc, còn có thêm các mục [Trò chơi] và [Người chơi].
Lý Thạc nhấn chọn [Trò chơi], một khung thông tin giống như một đoạn quảng cáo xuất hiện trên màn hình:
[Trò chơi giới hạn: Cuộc Vui Ngày Tận Thế]
- Thời gian bắt đầu: Sau 3 tháng. Xin lưu ý, sau khi đăng ký, bạn sẽ không tham gia các trò chơi ngẫu nhiên khác và không thể nhận điểm thưởng trong thời gian này.
- Điều kiện tham gia: Đội hai người, đạt ít nhất giai đoạn hai. Chỉ mở cho tối đa 3 đội.
- Phần thưởng: 100 điểm/ mỗi người, phần thưởng khác sẽ được tính dựa trên tình hình thực tế.
“Nếu em đồng ý, chúng ta có thể đăng ký tham gia ngay bây giờ.” Giọng nói của Lý Thạc nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng Tần Duyệt nhạy cảm cảm nhận được anh đang kiềm chế một loại cảm xúc nào đó.
Một trăm điểm. Tần Duyệt đương nhiên biết rõ giá trị của số điểm này.
Tối qua cô liều mạng như thế mà cũng chỉ nhận được có 20 điểm, mà trò chơi này lại cho điểm nhiều hơn gấp mấy lần.
Dựa vào kinh nghiệm trước mắt mà xem xét, độ khó của trò chơi và số điểm được thưởng hẳn là có liên quan mật thiết. Nhưng hiện tại, cô chỉ là một người mới, làm sao có thể hoàn thành trò chơi có cấp bậc cao đến thế?
Nhỡ cô chết trong trò chơi, có phải cuộc đời trong thế giới thực của cô cũng sẽ chấm dứt ngay lập tức?
"Lý Thạc, anh thực sự cảm thấy tôi có thể tham gia sao?"
Tần Duyệt thực sự không có chút tự tin nào.
“Tôi tin em.” Giọng của Lý Thạc vẫn điềm tĩnh. “Ngay từ khi đọc được bài luận của em viết, tôi đã biết em không giống với những người bình thường.”
Tần Duyệt hơi sửng sốt, những lời này ẩn chứa quá nhiều thông tin so với vẻ bề ngoài của nó. Hàng loạt phản ứng dây chuyền xuất hiện trong đầu cô, như thể vô số mảnh ghép nhỏ dần dần tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Lần đầu gặp mặt tại trung tâm thương mại…
Trong trò chơi xuất hiện giúp đỡ và cổ vũ cô...
Mọi thứ tưởng chừng ngẫu nhiên và rời rạc đều được một sợi dây vô hình kết nối lại.
Tần Duyệt mở to mắt, giờ đây cô chỉ còn thiếu một câu trả lời.
“Cuộc gặp gỡ trước đó của chúng ta là do anh sắp đặt sao?”
Giọng Lý Thạc trở nên ngập ngừng:
“Em... muốn nghe sự thật chứ?”
Tần Duyệt không hề do dự:
“Tất nhiên.”
“Được thôi.” Lý Thạc dừng lại một chút, rồi tiếp tục:
“Những gì tôi làm chỉ giống như đặt một chiếc lá trên mặt nước phẳng lặng. Dưới tác động của chiếc lá, mặt nước sẽ tạo ra gợn sóng. Nhưng chiếc lá trôi về đâu lại là lựa chọn của nó, không phải người đặt.”
“Ra là vậy.”
Câu trả lời của Lý Thạc như mảnh ghép cuối cùng trong bức tranh mà Tần Duyệt đang cố gắng hoàn thiện. Cô cuối cùng cũng nhìn rõ vị trí của mình trong toàn bộ bức tranh đó.
Cô chính là chiếc lá.
Lần thứ nhất tiếp cận cô chính là đại biểu cho bàn tay thả chiếc lá xuống. Một cô gái bình thường, thậm chí là "Xấu xí", nảy sinh ảo tưởng không thực tế về một “nam thần”, từ đó liều mình thay đổi để đến gần anh hơn.
Nguyện vọng vô cùng buồn cười này đã trở thành cú hích đầu tiên đẩy Tần Duyệt bước một bước chân về phía vực thẳm, cũng là khởi đầu của một con đường không có lối về.
Cô chợt nhận ra mình chưa bao giờ thực sự hiểu biết về người đàn ông này.
Toàn bộ sự ngưỡng mộ và tình cảm thầm lặng bấy lâu nay giống như một vở kịch nực cười, dựa trên ảo tưởng chứ không phải thực tại.
Như quân bài domino đầu tiên đổ xuống, những quân bài tiếp theo liên tiếp sụp đổ, không thể cưỡng lại.
Tâm trạng của Tần Duyệt phập phồng chấn động dữ dội, cô cũng không rõ cảm xúc trong mình lúc này rốt cuộc là gì. Tựa như một mớ thuốc súng hỗn loạn nổ tung trong lòng, nhưng biểu hiện bên ngoài lại là một sự bình tĩnh đến méo mó.
Cô nhìn thẳng vào mắt Lý Thạc, đối phương cũng nhìn lại cô, tựa như muốn thông qua ánh mắt đề bày tỏ một cái gì đó, cuối cùng chỉ là một sự im lặng kéo dài.
Vài phút đã trôi qua, những cảm xúc kia giống như khói lửa dần dần cháy hết, tiêu tán trong không trung. Tần Duyệt cũng lấy lại được lý trí, bắt đầu suy nghĩ cặn kẽ hơn.
“Có một chuyện tôi vẫn chưa hiểu. Ai đã gửi email đó? Tại sao tôi lại nhận được nó?
“Tôi cũng muốn biết câu trả lời.” Lý Thạc dùng nĩa đưa một miếng bánh nhỏ vào miệng, bình thản nói. “Có lẽ vì chúng ta đều là những kẻ thất bại trong cuộc đời. Ít nhất, người gửi email nghĩ thế.”
“Ra vậy.”
Tần Duyệt bật cười bất đắc dĩ:
“Nếu tôi tham gia trò chơi tổ đội hai người đó, có nghĩa là trong ba tháng tới, tôi sẽ không phải mỗi tối một mình chiến đấu trong các trò chơi ngẫu nhiên nữa, đúng không?”
“Chính xác. Và em cũng không cần phải tìm cách cứu kẻ thù của mình nữa.” Lý Thạc cười trêu chọc.
Tần Duyệt cũng bật cười theo :
“Được, tôi đồng ý.”
***
Khi Tần Duyệt rời khỏi nhà trọ thì đã là giữa trưa, ánh mặt trời chói chang và nóng rực chiếu lên người cô, khiến cô cảm thấy thật ấm áp.
Cô đã từ chối lời mời ăn trưa của Lý Thạc. Ba tháng kế tiếp, cô muốn giải quyết thật tốt từng chuyện một, sau đó hưởng thụ những điều tốt đẹp mà trò chơi đã mang lại cho cô.
Bước đầu tiên trong kế hoạch: rời khỏi căn hộ chật chội này.
Tần Duyệt gọi một chiếc taxi, điểm đến là khu dân cư cao cấp rất gần Kinh Đại, nơi có cơ sở vật chất tốt nhất. Ở đó vừa gần trường, vừa có đầy đủ tiện ích, đáp ứng mọi kỳ vọng của cô về một “ngôi nhà”.
Hồi tưởng lại những gì đã trải qua dạo gần đây, Tần Duyệt cảm giác như mình vừa trải qua một giấc mơ.
Rủi ro cao đồng nghĩa với lợi ích lớn. Trò chơi dùng mạng sống để đặt cược này đã mang đến cho cô một cuộc đời ngoài sức tưởng tượng.
Phong cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng lướt qua, lúc đi ngang qua cổng trường, cô nhìn thấy một nhóm nhân viên y tế mặc đồ bảo hộ trắng đang khiêng cáng ra ngoài.
“Bác tài, đi chậm lại một chút.”
Người lái xe giảm tốc độ. Tần Duyệt ngồi thẳng dậy, hạ cửa sổ xe xuống. Cuối cùng, cô cũng nhìn rõ ai đang nằm trên cáng.
Đó là Vương Viên Viên, khuôn mặt cô ấy tái nhợt, ánh mắt trống rỗng. Tấm vải trắng đắp trên người cô ấy đã nhuốm đỏ bởi máu tươi.
Tần Duyệt như nhìn thấy cảnh Vương Viên Viên trong trò chơi bị lưỡi cưa cắt đứt đôi chân. Máu chảy ra khi đó cũng khủng khϊếp y như bây giờ.
Hy vọng cô ấy sẽ không sao.
Tần Duyệt thầm cầu nguyện trong lòng. Tâm trạng vốn đang tốt bỗng trở nên nặng nề, u ám như bị phủ một lớp mây đen.
Nội dung của trò chơi tiếp theo vẫn là một ẩn số. Lúc này, ngoài chờ đợi, cô chẳng thể làm được gì hơn.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Nhìn dãy số lạ hiện trên màn hình, Tần Duyệt ngập ngừng một giây, sau đó nhấn nút trả lời.
“Tần Duyệt phải không? Đến lúc trả tiền rồi đấy.”