Vương Viên Viên dần dần khôi phục lại lý trí, sau đó mới ý thức được trò chơi đã kết thúc. Cô ta cố gắng duỗi hai tay ra chống lấy thân thể tàn tạ của mình để ngồi dậy, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt nhưng lại vô cảm của Tần Duyệt, trong lòng rối bời.
Dù đây là mơ hay thực, cô ta cũng không quên được những gì Tần Duyệt đã làm cho cô ta trong những giờ phút sinh tử.
Từ đầu đến cuối, Tần Duyệt đều không hề bỏ rơi cô ta, cho dù là lúc Vương viên Viên bóp cổ cô, hoặc là vì những điều mà trước đây cô ta đã làm với Tần Duyệt.
Giờ khắc này, vương Viên Viên cảm thấy xấu hổ vô cùng.
"Tần Duyệt, thật sự cám ơn."
"Không có gì."
Tần Duyệt miễn cưỡng từ trong cổ họng khô khốc của mình thốt ra ba chữ. Cô đã quá mệt mỏi.
Đột nhiên được thả lỏng, hiện giờ đầu của cô vô cùng đau nhức, trên người cũng có không ít các vết thương lớn nhỏ, sau khi căng thẳng biến mất thì cảm giác đau đớn bắt đầu ùa đến.
Dưới bàn chân của cô có vài vết cắt do thuỷ tinh vỡ gây ra, nhưng so với Vương Viên Viên thì vẫn có thể coi là khá lành lặn.
Cơ thể Vương Viên Viên bắt đầu phát sáng, rồi từ từ tan biến trước mặt Tần Duyệt.
Mọi thứ xung quanh như bị nhấn nút "tạm dừng", cả thế giới chìm vào sự tĩnh lặng.
Tần Duyệt biết rằng trò chơi kinh hoàng như một cơn ác mộng này cuối cùng đã kết thúc. Nhưng Lý Thạc, người từng nói sẽ chờ cô ở điểm cuối, lại không xuất hiện. Một chút hụt hẫng lướt qua trong lòng cô.
"Tít tít!"
Tiếng thông báo quen thuộc vang lên, màn hình trên đồng hồ của cô sáng lên, hiển thị một thông báo mới.
[Chúc mừng bạn đã hoàn thành trận thứ hai của trò chơi cá nhân. Bạn nhận được 20 điểm tích luỹ. Cửa hàng đã mở khóa thêm các chức năng. Bạn có thể dùng điểm để đổi thưởng.]
Ánh sáng chung quanh lại bắt đầu biến mất, Tần Duyệt hít sâu một hơi, cảnh tượng ở cửa cuối cùng khiến cô vẫn còn cảm thấy hơi sợ hãi. Cũng may tầm mắt rất nhanh đã sáng lên trở lại, cô lại trở về căn phòng màu trắng quen thuộc.
Gian phòng hiển nhiên lại lớn ra thêm không ít, cánh cửa màu trắng tiếp tục cách xa hơn, đồ đạc đăt trong phòng cũng trở nên thưa thớt, diện tích nhiều thêm làm cho căn phòng trở nên trống trải hơn rất nhiều.
Tần Duyệt tới bên ghế sô pha và ngồi xuống, xúc cảm mềm mại êm ái làm cô thấy thư giãn hơn.
Khi cô định kiểm tra chức năng mới trong cửa hàng, một điều bất ngờ xảy ra: màn hình trên đồng hồ của cô biến mất, thay vào đó là một màn hình bán trong suốt xuất hiện lơ lửng giữa không trung, trông giống như một hình chiếu 3D.
Cô thử giơ tay chạm vào nút [Cửa hàng], không ngờ ngay khi ngón tay chạm nhẹ vào, giao diện cửa hàng liền hiện ra.
Ngoài ba mục đã quen thuộc trước đó là 【Cải tạo Thể chất】, 【Cải tạo Tinh thần】, và 【50 triệu tiền mặt】, giờ đây xuất hiện thêm bốn nhánh phụ:
【Sức mạnh】, 【Nhanh nhẹn】 (thuộc nhóm Cải tạo Thể chất)
【Trí tuệ】, 【Khống chế】 (thuộc nhóm Cải tạo Tinh thần)
Mỗi lần nâng cấp các nhánh phụ này đều sẽ mất 5 điểm, một cái giá khá đắt.
Trước tiên cần mở khoá [Cải tạo tinh thần] mất 3 điểm, sau đó mới có thể truy cập vào các nhánh phụ liên quan.
Lần trước Tần Duyệt đã tiến hành cải tạo thân thể 1 lần nên chức năng phụ trong mục này đã được mở khoá, giờ đây cô có thể trực tiếp cải tạo [Sức mạnh] và [Nhanh nhẹn].
Tần Duyệt không rõ tác dụng cụ thể của những chức năng này, chỉ đơn giản nhìn mặt chữ mà đoán rằng có lẽ là các dạng tăng cường về thể chất và tinh thần, giống như hệ thống điểm kỹ năng trong các trò chơi trực tuyến.
Cho dù đó là từ góc độ học thuật hay cá nhân, sự phát triển cân bằng luôn là cách tiếp cận an toàn nhất, thiếu đi bất cứ khía cạnh nào đều không ổn. Cô cho rằng trò chơi này cũng như vậy.
Nghĩ tới đây, cô nhanh chóng thao tác trên màn hình:
Đầu tiên, cô đổi lấy【Sức mạnh】 và 【Nhanh nhẹn】, mỗi nhánh một cấp.
Sau đó, cô chi 3 điểm để mở khóa 【Cải tạo Tinh thần】, rồi chọn nâng cấp 【Trí tuệ】sau khi đã đắn đo một hồi.
Cuối cùng, cô dùng 2 điểm trong số còn lại để đổi lấy 50 triệu tiền mặt, để lại 1 điểm dự phòng.
【Phần thưởng đã được gửi. Vui lòng kiểm tra.】
Sau khi tắt thông báo, cơ thể Tần Duyệt bắt đầu nóng lên, phát nhiệt. Một cảm giác kỳ lạ lan tỏa từ não bộ xuống tứ chi, như thể dòng máu trong cơ thể cô được kích hoạt bởi một nguồn năng lượng vô hình.
Cảm giác này làm cô sửng sốt: suy nghĩ của cô trở nên sáng rõ hơn bao giờ hết. Đại não dường như có thể cảm giác tứ chi một cách rõ ràng hơn,giống như đường truyền internet đang bị tắc nghẽn nay đã được giải toả và nâng cấp biến thành đường truyền cáp quang siêu tốc. Não bộ dường như có thể xử lý thông tin nhanh gấp bội, đồng thời các phản ứng từ não tới cơ thể cũng mượt mà hơn hẳn.
Mọi thao tác bỗng trở nên linh hoạt, và cơ thể cô tràn đầy sức mạnh.
Tần Duyệt tới trước gương dò xét bản thân, kinh ngạc phát hiện toàn bộ các vết thương trên cơ thể cô đã lành hết. Làn da tinh tế trắng mịn, ngũ quan tinh xảo, những đường cong trên thân thể dường như càng trở nên mê người hơn.
Nhìn qua thì thấy không khác gì lúc trước, nhưng bên trong lại có sự thay đổi lớn.
Dù rằng không biết nội dung của trận tiếp theo là gì, nhưng ít nhất cô cũng không lâm vào tình cảnh không có bất cứ sự chuẩn bị nào như trước nữa.
Đã đến lúc cần trở về.
Tần Duyệt nhấn vào nút [Rời khỏi] trên màn hình.
***
"Thình thình thình."
Tần Duyệt duỗi người, vừa mới từ trên giường ngồi dậy định đi rửa mặt, thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô nhìn đồng hồ: 7:30 sáng. Thật khó để nghĩ ra người nào lại có thể sáng sớm đã chạy đến tìm cô như thế này.
Mặc nguyên bộ đồ ngủ, Tần Duyệt thận trọng mở cửa ra, chỉ thấy Lý Thạc xách theo mấy cái túi được đóng gói tinh xảo, đang đứng trước cửa nhà cô với vẻ mặt tươi cười đầy dịu dàng.
"Chào buổi sáng, Tần Duyệt, ngủ ngon không?"
Làn da Tần Duyệt hơi ửng hồng, hóa ra "điểm cuối" mà Lý Thạc nói là ám chỉ thế giới thực à?
Còn nữa, Lý Thạc dường như vẫn luôn biết tên cô. Cuộc gặp gỡ ở cửa hàng trong trung tâm thương mại có vẻ như không phải là tình cờ.
"Khá tốt, còn anh… làm sao anh biết tôi** sống ở đây?"
**tiếp sau đây quan hệ của TD và LT chuyển sang tình đồng đội, mình đổi xưng hô cho hợp ngữ cảnh nha.
"Chúng ta đã trao đổi thông tin liên lạc mà, chỉ cần theo dõi IP của em một chút là biết thôi, em sẽ không thấy phiền chứ?"
Tần Duyệt cảm thấy mặt mình càng nóng lên—sống trong một căn hộ rẻ tiền bị nam thần biết cũng đành, nhưng đứng trước Lý Thạc trong bộ đồ ngủ và không chải đầu, thật sự xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.
Nhưng so với điều đó, có vẻ việc anh có thể theo dõi được IP của cô mới là vấn đề chính?
"Không… không phiền, mời anh vào ngồi, đợi tôi một lát!"
Tần Duyệt giả vờ bình tĩnh mời Lý Thạc vào nhà ngồi, sau đó vội vã chạy vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, chỉnh lại tóc tai, rồi thay một bộ quần áo mới mua, cuối cùng mới đủ tự tin xuất hiện trước mặt Lý Thạc.
Lý Thạc ngồi ở bàn ăn, lấy từ trong túi ra một chiếc bánh kem được đóng gói tinh xảo.
"Tôi đã mang bữa sáng đến cho em, thử xem sao?"
"Wow, cảm ơn anh."
Tần Duyệt vui mừng nói, tiếp theo ngồi xuống bàn ăn, rất hợp tác cầm nĩa thử một miếng, quả thực rất ngon.
"Biểu hiện của em trong trò chơi tối qua thật sự làm tôi rất bất ngờ."
Lý Thạc không tiếp tục xã giao, mà đi thẳng vào vấn đề chính:
"Thực ra, phương pháp để hoàn thành trò chơi không khó, nhưng em lại chọn cách khó khăn nhất ."
Tần Duyệt không nghe thấy giọng điệu trách móc nào từ Lý Thạc.
Cô nuốt miếng bánh trong miệng: "Nếu lúc đó tôi không cứu Vương Viên Viên, tôi vẫn có thể hoàn thành trò chơi đúng không?"
Lý Thạc gật đầu: "Đúng vậy, đa số người sẽ chọn cách bảo vệ bản thân, vì vậy tôi rất tò mò, rốt cuộc vì lý do gì mà em lại làm đến mức đó chỉ vì một kẻ mà em căm ghét."
"Trước tiên, hãy trả lời tôi một câu hỏi," Tần Duyệt nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Lý Thạc, chậm rãi nói:
"Anh tìm tôi có mục đích gì?"
Lý Thạc im lặng một giây, sau đó cười đáp:
"Tôi cần một đồng đội, sau khi cân nhắc, em chính là sự lựa chọn tốt nhất."
Tần Duyệt nhíu mày:
"Đồng đội?"