Soái Ca Độc Miệng Chung Nhà Là Trai Bao

Chương 28: Bệnh khát da tái phát

Nghe vậy, Ôn Lê bĩu môi: “Nói như thế thì đúng là trông giống người mẫu nam thật.” Cô quay đầu, nhìn thấy vết đỏ trên cánh tay Sơ Vũ. “Cậu bị dị ứng à?”

“Không...” Sơ Vũ thấy khó mở lời, nhưng ý nghĩ “trả tiền thuê người mẫu nam” vừa rồi lại thôi thúc cô muốn nói ra để tìm một người bàn bạc.

Nhìn bộ dạng lúng túng của Sơ Vũ, Ôn Lê đoán ngay cô đang có chuyện gì giấu mình.

“Cứ yên tâm, dù bây giờ cậu nói thích bạn cùng nhà của cậu, tớ cũng không ngạc nhiên. Cùng lắm cậu bảo mình muốn bắt cá hai tay, tớ cũng ủng hộ.”

Sơ Vũ cười khổ: “Cậu thật sự không đặt chút giới hạn nào cho tớ à?”

“Vậy thì nói đi, tớ tò mò thật đấy.”

Ôn Lê kéo cô vào phòng, tiện thể ngắm nghía.

Sơ Vũ ôm một chú gấu bông trên giường, rồi nói: “Cậu biết chứng khát da không? Nó khiến người ta rất muốn được chạm vào và ôm người khác khi cảm thấy bất an.”

“Biết chứ, tớ đọc trong tiểu thuyết thấy nói về nó nhiều mà.”

Nói xong, Ôn Lê quay sang nhìn cô: “Hóa ra là có thật à?”

“Giờ đỡ hơn chưa?” Ôn Lê lập tức ôm chặt lấy Sơ Vũ, khiến cô suýt không thở nổi: “Sao lại bị vậy?”

“Có lẽ là một dạng bệnh tâm lý?”

Sơ Vũ lắc đầu: “Tớ bị từ hồi tiểu học, vì một số chuyện mà bệnh tái phát. Khi đó, nguồn an toàn của tớ là anh trai. Chỉ cần ở bên cạnh anh ấy là tớ thấy ổn.”

Ôn Lê không hỏi thêm, chỉ tò mò: “Anh ruột à?”

“Cùng cha cùng mẹ” Sơ Vũ gật đầu, vẻ bất lực: “Tớ kém anh ấy năm tuổi, cậu không biết sao?”

“May quá, làm tớ tưởng... Bây giờ mà dính vào mấy chuyện yêu anh em nuôi thì không ổn đâu.” Ôn Lê cười trêu chọc: “Thế bây giờ, không có anh cậu thì cậu sợ lắm à?”

“Ban đầu thì không.” Nói đến đây, Sơ Vũ trông rất khổ sở: “Nhưng hôm trước, sau khi được Thẩm Trạc cứu giúp, bệnh tớ lại tái phát.”

“Cậu nói cậu bạn cùng nhà người mẫu nam đó sao? Vậy giờ nguồn an toàn của cậu là anh ta à?” Ôn Lê vẫn thấy khó tin.

Sơ Vũ không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là như vậy.

“Là da của tớ, cơ thể tớ, giờ chỉ nhận mỗi Thẩm Trạc thôi.”

“Tin tốt là anh ấy rất đẹp trai.”

“Tin xấu là anh ấy là người mẫu nam.”

Ôn Lê dù đã trải qua đủ chuyện trên đời, vẫn cảm thấy tình huống này thật kỳ lạ. Nếu không phải Sơ Vũ là người trước nay chẳng bao giờ để tâm đến vẻ ngoài, chắc cô ấy đã nghĩ bạn mình bịa ra câu chuyện này.

“Vậy hai người đã trải qua những gì mà nguồn an toàn của cậu lại chuyển sang anh ấy?” Ôn Lê vẫn không khỏi thắc mắc, mới ở chung được mấy ngày mà đã xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy.

Sơ Vũ kể lại chuyện bị kẻ biếи ŧɦái theo dõi và được Thẩm Trạc cứu giúp tối hôm đó.

“Là vậy đó, cậu cũng nên cẩn thận khi ra ngoài vào buổi tối, dạo này cậu thường về muộn giữa nhà và trường, nhớ chú ý an toàn.” Cô nhân tiện nhắc nhở.

“Đừng lo cho tớ.” Ôn Lê vỗ vai an ủi: “Vậy cậu định làm gì? Cậu bạn cùng nhà kia có biết chuyện này không?”

“Nếu nói ra sẽ bị coi là kẻ biếи ŧɦái.” Sơ Vũ thở dài: “Cậu nghĩ xem, nếu tớ trả tiền mà không làm gì cả, chỉ đơn thuần là ôm và chạm một chút thì có được xem là bình thường không?”

“Như thế hơi phí đấy” Ôn Lê làm bộ suy tư: “Đã bỏ tiền thuê người mẫu nam đắt đỏ như thế, chỉ ôm thôi thì không đáng đâu.”