Người này trên người có mùi hôi thối nồng nặc, hẳn là đã lâu chưa từng tắm rửa. Lòng bàn tay thô ráp, đầy vết chai sần và da nứt nẻ, khiến Vương Nhạc Dao cảm thấy khó chịu đến mức gần như muốn nôn mửa.
“Lang Gia Vương thị chi nữ.” Hắn cười lạnh một tiếng, áp lưỡi chủy thủ lên cổ nàng, nói:
“Đến thật đúng lúc.”
Vương Nhạc Dao bị hắn kéo một đường đến Đại Hùng Bảo Điện. Người này như phát điên, vừa đi vừa hét lớn, thu hút rất nhiều tăng nhân chạy ra. Ngôi chùa Vĩnh An vốn yên tĩnh đen tối lập tức đèn đuốc sáng trưng.
Trụ trì dẫn theo hộ viện tăng nhân vội vàng chạy đến, sững người một chút rồi nói:
“Thí chủ không phải ban ngày đã...?”
“Đúng vậy! Ta chính là một trong đám lưu dân tới xin cơm ban ngày!” Người này gào thét, giọng nói gần như mất kiểm soát, “Ngươi không nghĩ tới ta sẽ quay lại đây đúng không? Mẹ ta đã bị đói đến chết rồi! Các ngươi suốt ngày tụng kinh niệm Phật, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, Phật Tổ nhìn xuống đây, thế mà các ngươi lại chẳng đoái hoài đến người sống chết!”
Trụ trì chắp tay niệm một tiếng “A Di Đà Phật” rồi nói:
“Thí chủ trong lòng rõ ràng, mẫu thân ngươi không phải vì một chén cơm mà chết. Vị nữ thí chủ này vô tội, nếu ngươi có điều bất bình trong lòng, hãy hướng vào bần tăng.”
“Đừng giả bộ không biết!” Người kia hét lớn:
“Đây chính là Lang Gia Vương thị chi nữ! Mệnh của nàng đáng giá hơn các ngươi nhiều! Đan Dương doãn không phải cũng ở trong chùa sao? Ta muốn gặp Đan Dương doãn! Bảo hắn ra đây gặp ta!”
Trụ trì thoáng do dự, cuối cùng gọi một vị tăng nhân tới gần, ghé tai dặn dò mấy câu.
“Không cần.”
Một giọng nói trầm thấp vang lên ngoài điện. Tiếp đó, một nam nhân khoanh tay bước vào, trên người tỏa ra khí thế bễ nghễ thiên hạ. Phía sau hắn là một hàng thị vệ hùng hậu, cung thủ sẵn sàng, cung tên đã lên dây, đồng loạt nhắm thẳng vào bên trong điện.
Khí thế sát phạt bừng bừng khiến người ta kinh hãi.
Trụ trì dẫn các tăng nhân thi lễ với người vừa đến. Người đó mở miệng nói:
“Trụ trì, dẫn chúng tăng ra ngoài trước đi. Nơi này có trẫm xử lý, ngươi biết nên làm gì rồi.”
Trụ trì cúi người cung kính đáp “Vâng”, rồi dẫn tăng nhân lui ra ngoài. Đi đến cửa, ông còn nhắc nhở các tăng nhân:
“Việc đêm nay, nhất định phải giữ kín miệng.”
Tiêu Hoành cũng vội vàng chạy tới, bố trí thị vệ vây kín toàn bộ các điện, không để người không liên quan tới gần trong vòng vài trượng.
Khi Tiêu Hoành bước vào điện, hắn nhìn thấy một nam tử quần áo rách rưới đang khống chế một nữ tử vô cùng xinh đẹp. Có lẽ vì quá khẩn trương, hắn ra tay hơi mạnh, khiến gương mặt của nữ tử kia trắng bệch. Dưới ánh đèn dầu sáng rực của đại điện, nàng lộ ra một vẻ gầy yếu mà xinh đẹp đến nao lòng, giống như một con bướm mỹ lệ mà yếu đuối. Cánh bướm khẽ rung động, dễ dàng khơi dậy ý muốn bảo vệ từ sâu trong đáy lòng nam nhân.
Tiêu Hoành chưa từng gặp qua một dung mạo nào khiến lòng người phải rung động như vậy.
“Ngươi thật là hoàng đế sao?” Người kia hỏi với vẻ không chắc chắn.
Tiêu Diễn nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm và uy nghiêm, không nói một lời. Tiêu Hoành lên tiếng thay:
“Ta là Đan Dương doãn, vị này chính là a huynh của ta, Đại Lương chi chủ. Ngươi có gì muốn nói thì cứ nói.”
Người kia bị khí thế đế vương làm cho khϊếp sợ, giọng nói run rẩy:
“Bệ hạ chắc cũng biết chính lệnh kia đã hại bao nhiêu người vô tội! Thiên địa bất nhân, lấy vạn vật làm chó rơm. Thánh nhân bất nhân, lấy bá tánh làm chó rơm. Trong mắt bệ hạ, mạng người chẳng lẽ không khác gì chó hoang ven đường sao?”
Vương Nhạc Dao không ngờ người này lại nói ra hai câu ấy. Nàng rất muốn lên tiếng giải thích nhưng cổ họng khô khốc, lại thêm sức lực cạn kiệt. Suốt mười bảy năm qua, chưa bao giờ nàng rơi vào tình cảnh chật vật và nhục nhã như lúc này. Giữa bao ánh mắt nhìn chằm chằm, nàng lại bị một kẻ lai lịch không rõ bắt cóc, và trong số những người đứng xem còn có cả hoàng đế và một quận vương.
Nỗi nhục này, thà chết còn hơn.
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Tiêu Diễn trầm giọng hỏi.
“Hủy bỏ chính lệnh kia, hoặc an trí ổn thỏa cho lưu dân!” Người kia rưng rưng nói, “Chúng ta chỉ muốn được sống. Dù phải ký khế bán thân vào sĩ tộc trang viên, cả đời chịu sai khiến, nhưng ít nhất cũng có cơm ăn, có nhà để tránh mưa gió. Bệ hạ cũng là người xuất thân hàn môn, lẽ nào không hiểu nỗi khổ của chúng ta sao?”
“Chiếu lệnh của đế vương không thể thay đổi xoành xoạch.” Tiêu Diễn lạnh lùng đáp.
Khi một nam nhân đã đứng trên đỉnh cao quyền lực, khí thế của hắn đủ để nghiền áp tất cả. Chúng sinh trước mặt hắn tựa như những kẻ nhỏ bé đáng thương.
Người kia biết hôm nay khó thoát khỏi cái chết. Đã không còn gì lưu luyến trên đời, lại có cơ hội diện kiến hoàng đế, hắn liều chết muốn thay những kẻ cùng cảnh ngộ lên tiếng.
“Ta không hề có ý làm hại ai! Chỉ là mẹ ta bị đuổi khỏi trang viên, ta không đành lòng bỏ bà lại nên đi theo chăm sóc. Quan phủ không ai thu nhận chúng ta, khắp nơi xua đuổi chúng ta như chó nhà có tang! Bệ hạ chỉ cần mở miệng một lời, là có thể sắp xếp ổn thỏa, nhưng ngài lại để mặc chúng ta sống chết mặc bay! Một ý niệm của bệ hạ là biết bao nhiêu sinh tử. Làm vua, lẽ nào ngài không để ý đến sinh mạng con dân sao? Dân sinh khốn khổ, lấy gì để củng cố giang sơn?”
“Làm càn!” Một người hầu bên cạnh hoàng đế tiến lên quát lớn.
Tiêu Diễn giơ tay lên, người hầu lập tức lùi lại.
“Trẫm làm hoàng đế như thế nào, không đến lượt ngươi dạy. Ngươi hôm nay bắt cóc nữ nhi của Vương thị, dù có là công chúa đi chăng nữa, cũng đừng hòng dao động nửa phần ý chí của trẫm!”
Vương Nhạc Dao nghe thấy mà cả người lạnh băng. Người nam nhân này thực sự vô tình đến cực điểm. Đầu nàng bị hắn giữ chặt, nên không thể thấy biểu tình lạnh khốc của vị đế vương đối diện. Theo nhận thức của thế nhân, sĩ tộc chi nữ, nhất là nữ tử thuộc Lang Gia Vương thị – giáp tộc chi đỉnh, phải là quý giá hơn cả vàng ngọc.
Nhưng hoàng đế lại không hề cố kỵ nửa phần.
Khi thấy người kia lộ ra vẻ do dự, Tiêu Diễn đột nhiên rút mũi tên từ tay một cung thủ bên cạnh, giương tay bắn thẳng về phía nam tử kia. Tiêu Diễn vốn trời sinh thần lực, mũi tên bắn ra có lực đạo tàn nhẫn và chuẩn xác. Vương Nhạc Dao chỉ cảm thấy mũi tên lướt qua bên tai nàng, theo sau đó là một chất lỏng ấm nóng bắn tung tóe trên xiêm y nàng.
Người phía sau không kịp phát ra tiếng kêu nào, liền ngửa mặt ngã xuống. Nàng đột nhiên thoát khỏi sự kiềm chế, hai chân mềm nhũn cũng ngã xuống đất.
Tiêu Diễn vậy mà gϊếŧ chết người này! Kỳ thật những lời hắn nói vừa rồi đều là sự thật, nghe xong ai cũng có vài phần động dung.
Tiêu Hoành định tiến lên xem xét tình hình, nhưng thấy đại ca mình đã đi trước một bước. Tiêu Diễn tùy tiện kéo tấm vải đỏ trên bàn, bọc nữ tử nằm trên mặt đất lại, sau đó trực tiếp vác nàng lên vai.
“A Nô, đi gọi Hứa Tông Văn đến đây.” Tiêu Diễn phân phó:
“Phong tỏa toàn bộ chùa Vĩnh An, điều tra xem còn đồng đảng hay không.”
“Vâng!” Tiêu Hoành sững sờ nhìn huynh trưởng đi ngang qua trước mặt mình, rất muốn mở miệng gọi hắn lại. Đây là một tiểu thư sĩ tộc thanh cao, không phải thương binh trong quân doanh, sao có thể tùy tiện vác như vậy?
Tả hữu thị vệ cũng đều tỏ vẻ quái dị.
Ai, bệ hạ của bọn họ trước nay không phải người biết thương hoa tiếc ngọc.
Vương Nhạc Dao tuy ý thức vẫn rất tỉnh táo, nhưng hôm nay hết lần này đến lần khác bị kinh sợ, sớm đã vượt quá giới hạn của thân thể nàng.
Nàng vốn tưởng rằng hoàng đế và quận vương, thân là quý nhân, cùng lắm sẽ sai người đưa nàng về nhà. Nhưng nàng hoàn toàn không ngờ, hoàng đế lại vác nàng lên vai!
Nàng giống như một bao tải rách rưới bị hắn xách lên, còn bọc trong tấm vải đầy mùi tro bụi khó chịu. Hơn nữa, hắn bước đi vô cùng vững vàng, mỗi bước khiến nàng như bị xóc lên, bụng dạ nhộn nhạo, gần như muốn nôn ra. Nàng không thể chịu nổi, liền mở miệng nói:
“Bệ hạ, tiểu nữ không thoải mái, xin hãy thả tiểu nữ xuống.”
Tiêu Diễn nghe thấy nàng nói mới thả nàng xuống đất. Nhưng vì quá mệt mỏi, hai chân nàng mềm nhũn, lập tức ngã vào trong lòng hắn. Tiêu Diễn thuận thế đỡ lấy nàng.
Vương Nhạc Dao theo bản năng ngẩng đầu, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với hắn. Trong đầu nàng bỗng hiện lên bốn chữ: ưng khuyển lang cố (ánh mắt sắc bén của loài chim ưng và sói).
Tim nàng đập mạnh không hiểu nổi, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn nữa.
Tiêu Diễn thấy sắc mặt nàng còn kém hơn lúc trước, bộ dáng tùy thời có thể ngất đi. Sao lại yếu đuối như vậy? Hắn nhíu mày, cúi người xuống, luồn tay qua chân nàng, ôm nàng lên ngang người.
Xung quanh lập tức im lặng như tờ, các thị vệ đều kinh ngạc đến trợn tròn mắt. Nữ tử này thật lợi hại! Vừa rồi còn nhào vào lòng bệ hạ, nay bệ hạ còn tự mình bế nàng. Phải biết rằng, bệ hạ từ trước đến nay không gần nữ sắc.
Vương Nhạc Dao giãy giụa, gấp giọng nói:
“Bệ hạ, xin ngài mau thả tiểu nữ xuống…”
Nam nữ thụ thụ bất thân, nếu việc này truyền ra ngoài, nàng làm sao còn mặt mũi gặp người?
“Ngươi thử động nữa xem.” Tiêu Diễn lộ ra vẻ không kiên nhẫn:
“Nơi này không ai dám nói ra ngoài.”
Cánh tay nam nhân mạnh mẽ, ôm ấp vô cùng vững chắc. Trên người hắn tỏa ra mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt, mang theo khí tức đế vương đặc biệt.
Vương Nhạc Dao không dám nhúc nhích nữa.
Bên ngoài Đại Hùng Bảo Điện, Tạ phu nhân và Tạ Ngư nghe nói trong chùa xảy ra chuyện, vội vã chạy đến, nhưng bị thị vệ chặn lại, không thể tiến lên.
Tạ Ngư vừa vặn nhìn thấy Tiêu Diễn đi ra. Vì khoảng cách quá xa, lại thêm đám thị vệ đứng dày đặc, nàng chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh cao lớn, uy mãnh.
“Mẫu thân, đó là bệ hạ sao?”
Tạ phu nhân thuận miệng đáp:
“Hẳn là bệ hạ rồi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trong lòng bà nghi hoặc: Hoàng đế tại sao lại tới chùa Vĩnh An? Hơn nữa vào giờ này, kinh động đến cả một đoàn thị vệ như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?
Tạ Ngư dường như đang suy nghĩ gì đó. Nàng từng nghe đồn bệ hạ mặt mũi khó coi, nhưng vừa rồi thoáng nhìn thấy, rõ ràng là một nam nhân anh vĩ.
Tiêu Diễn ôm Vương Nhạc Dao nhanh chóng quay trở lại thiện phòng của mình. Hắn xưa nay quen sống giản dị, nên thiện phòng chưa từng được thu dọn, chỉ có thể đặt nàng lên giường đá, sau đó tùy tiện kéo chăn phủ qua người nàng.
Nữ tử trong lòng hắn nhẹ tựa không có xương, còn chẳng bằng cây cung nặng nề hắn kéo hàng ngày. Hơn nữa, làn da nàng trắng nõn, mềm mại như ngọc, đặt trong căn phòng tồi tàn này càng trở nên không hợp chút nào.
Ban ngày khi nhìn thấy gương mặt này, Tiêu Diễn đã nhớ đến tiểu nữ lang trước cửa Vương gia năm đó. Nhưng nhiều năm trôi qua, hắn cũng không dám chắc chắn.
Nhìn nàng có vẻ hơi sợ hãi, Tiêu Diễn mở miệng nói:
“Ngươi hẳn là nhận ra trẫm.”
Vương Nhạc Dao cứng người lại, không lên tiếng thừa nhận. Nhưng phản ứng của nàng đã nói lên tất cả.
Nhiều năm trước, khi Tiêu Diễn còn ở Bắc Phủ quân, do thành kiến của thượng quan, hắn luôn bị chèn ép, lại còn bị người ta dụ dỗ chơi xúc xắc, thua không ít tiền. Có người nói với hắn rằng nếu cưới được con gái nhà sĩ tộc, hắn sẽ được hồi môn hậu hĩnh, có lợi cho việc thăng quan tiến chức. Thế là hắn mang ý tưởng cầu thú vào sĩ tộc, đến Kiến Khang.
Nhưng hắn khi đó giống như nghé con mới sinh không sợ cọp, đến Kiến Khang rồi mới phát hiện khắp nơi đều là trắc trở. Đến cả Vương Duẫn cũng sai người ném thẳng thiệp bái của hắn ra ngoài cửa, thậm chí còn không thèm gặp mặt hắn.
Hắn đứng trước cửa Vương gia, dầm mưa suốt nhiều canh giờ, còn bị hai gã hạ nhân xua đuổi như đuổi chó.
Đúng lúc hắn gần như tuyệt vọng, không nhìn thấy con đường phía trước cũng không có đường lui, hai tiểu nữ lang từ ngoài cửa trở về. Trong đó có một tiểu cô nương mặc váy đào hồng, tươi tắn như một đóa hoa đào đầu xuân.
Tiểu cô nương đó lại gần hắn, đưa dù che mưa, giọng nói non nớt an ủi hắn:
“Lang quân, đây là chút lòng thành của ta. Mưa lớn như vậy, mau trở về đi.”
Nói xong nàng liền bị tỷ tỷ kéo đi.
Khi hắn mở chiếc dù ra, bên trong rơi ra vài chiếc lá vàng, trên đó còn khắc dấu ấn của Vương gia.
Hóa ra, cái nàng gọi là “tâm ý”, chỉ là mấy chiếc lá vàng nhỏ bé ấy, chứ không phải chiếc dù.
Đối với một kẻ khi đó khốn cùng như hắn, mấy chiếc lá vàng ấy tựa như một tia sáng chiếu rọi con đường phía trước, giúp hắn bước ra khỏi tuyệt vọng.
Ánh nến trên bàn chập chờn, kéo Tiêu Diễn ra khỏi dòng hồi tưởng. Hắn nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn đang lộ ra khỏi chăn. Mắt nàng hơi đỏ, môi thì mím lại tỏ vẻ ủy khuất, rõ ràng đã bị kinh sợ không nhỏ.
Dù đã bao nhiêu năm, ngũ quan của nàng vẫn mơ hồ giống như khi còn nhỏ. Đặc biệt là dưới khóe mắt phải còn có một nốt lệ chí nho nhỏ, rất dễ nhận ra. Hắn trong lòng hơi ngứa ngáy, còn có chút xúc động muốn đưa tay chạm thử.
Lúc này, Tiêu Hoành ở bên ngoài nói:
“Hứa Tông Văn đã đến.”
Hứa Tông Văn là Thượng Dược cục phụng ngự, tinh thông y thuật, lần này đi theo hộ giá.
Tiêu Diễn ra lệnh cho Hứa Tông Văn vào một mình.
Hứa Tông Văn cúi đầu hành lễ, sau đó lấy khăn tay che mặt, nhẹ giọng nói với người trên giường:
“Xin nương tử đưa tay ra.”
Đêm hôm khuya khoắt, hoàng đế đưa một nữ tử đến thiện phòng, Hứa Tông Văn đương nhiên không dám nhìn lung tung. Huống hồ, dù là Phật môn thánh địa, nhưng bệ hạ là ai chứ? Người này chưa bao giờ đặt lễ pháp trong mắt. Nếu hoàng đế muốn hạnh một nữ nhân, Phật Tổ cũng không thể quản được.
Vương Nhạc Dao vươn tay ra, bàn tay tinh tế trắng nõn, như thể chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ gãy.
Hứa Tông Văn bắt mạch xong nói:
“Bệ hạ yên tâm, nương tử chỉ là bị kinh sợ, thần sẽ kê vài phương thuốc an thần, uống vào là ổn.”
“Cổ nàng có vết thương, ngươi không xem à?”
Hứa Tông Văn nghe vậy, mới nhìn kỹ cổ nàng, đáp:
“Như là vết bầm tím. Thần vừa khéo có mang theo Ngọc Da Cao. Chỉ là… thần không tiện bôi thuốc, xin bệ hạ gọi một thị nữ vào đây.”
Tiêu Diễn đưa tay ra. Hứa Tông Văn ngẩn người, sau đó đưa hộp thuốc qua.
“Ngươi ra ngoài kê thuốc đi.”
Ra khỏi cửa, Tiêu Hoành lập tức hỏi:
“Hứa phụng ngự, người bên trong không sao chứ?”
Hứa Tông Văn đáp:
“Đại vương yên tâm, vị nương tử ấy chỉ bị kinh hãi và chút vết thương ngoài da thôi.”
Trong lòng Hứa Tông Văn vẫn đầy nghi hoặc: Vị nương tử này rốt cuộc là ai? Vì sao khiến cả Lâm Xuyên vương cũng phải quan tâm như vậy? Trong đầu hắn bỗng hiện lên đủ loại chuyện xưa như “hồng nhan họa thủy”, huynh đệ tranh chấp, v.v., tươi sống vô cùng.
Tiêu Hoành nhìn ánh nến trong phòng, rất muốn vào xem, nhưng lại cố nhịn. Dù sao nàng là một nữ tử, hắn đường đột vào sẽ không tiện.
Nhưng a huynh ở trong đó lâu như vậy, liệu có thích hợp không?
Đúng lúc hắn đang suy nghĩ, Tiêu Diễn mở cửa bước ra, ra lệnh cho thị vệ:
“Đi đến Vương gia, đưa thị nữ của Vương nương tử tới đây.”
Sau đó hắn quay lại gọi:
“A Nô, theo trẫm đi.”
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân rời đi. Trong thiện phòng, Vương Nhạc Dao nghe thấy vậy, nhẹ nhàng thở phào một hơi.