— Nửa tiếng trước.
“…Tần Quan nói với em?” Văn Tự không định để ý đến mấy câu chuyện nghe đã thấy trẻ con này, nhưng Giang Tiêu trông có vẻ sợ hãi. Anh khẽ nhíu mày, giọng nói lại rất dịu dàng trấn an: “Cậu ta lừa em đấy.”
“Em cảm thấy, cậu ta sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến chuyện này.” Giang Tiêu lẩm bẩm: “Em có chút sợ…”
“Sợ cái gì? Sợ nửa đêm có ma đến quấy rối à?” Văn Tự bật cười, đôi mắt màu hổ phách ánh lên vẻ dịu dàng: “Không sợ, nếu có ma đến, nó sẽ gϊếŧ anh trước.”
“Anh sẽ bảo vệ em.”
Câu này nghe cứ như một Flag vậy.
Văn Tự lại kiên nhẫn dỗ dành Giang Tiêu suốt một hồi, nói rằng trước khi đến đây, anh đã kiểm tra rồi, chưa từng xảy ra chuyện đó.
Nơi này xưa nay là chốn nghỉ ngơi vui chơi của giới quyền quý và danh gia vọng tộc, nếu thật sự từng xảy ra chuyện như vậy, làm sao còn có thể tiếp tục mở cửa.
Văn Tự vốn luôn cẩn thận, lần này dù là Giang Tiêu đặt chỗ, nhưng anh vẫn chuẩn bị không ít thông tin, thậm chí cả thực đơn bữa ăn cũng đã lên sẵn, không để cậu phải bận tâm.
“Nếu vẫn còn sợ, thì hôn anh đi.”
Văn Tự tự nhiên kéo chủ đề quay trở lại.
Đúng là thiên tài logic.
“Anh sao lại… vẫn còn nghĩ đến mấy chuyện này?” Giang Tiêu nghẹn lời.
Người bình thường chẳng phải nên xót xa an ủi mới đúng sao? Hôn một cái tính là cách giải quyết gì chứ.
Giọng Văn Tự khựng lại, dường như đang quan sát cậu.
“Tiêu Tiêu, trước đây toàn là em chủ động mà.”
“Chúng ta hẹn hò đi xem phim kinh dị, em nói chỉ cần hôn một cái thì sẽ hết sợ.”
Giang Tiêu cảm thấy cổ họng khô khốc, như sắp bốc cháy, yết hầu khẽ trượt lên xuống, cố nặn ra một chữ “Ồ”.
Vậy trước đây cậu… đúng là cũng lợi hại thật.
Văn Tự vẫn nhìn cậu, có lẽ đang nghi hoặc sao cậu lại như biến thành một người khác.
Giang Tiêu: “Hệ thống, nếu tôi không hôn anh ta, có bị phán là OOC không?”
Hệ thống: “Bị nghi ngờ, xác suất tử vong sẽ tăng lên.”
Hôn thì thành gay, không hôn thì thành oan hồn.
Giang Tiêu thực sự cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ số mệnh cậu nhất định phải trải qua kiếp nạn này, không làm gay thì không được sao?
May mà cậu không nhìn thấy, có thể lấy cớ.
Giang Tiêu nắm lấy cánh tay Văn Tự, áo sơ mi của anh làm từ vải trơn mượt, chỉ cần chạm nhẹ đã nhăn.
Nhưng giờ cậu cũng không quan tâm nhiều nữa.
“Không được động đậy.” Cậu nghiêm túc nói.
Giang Tiêu ước tính khoảng cách, ngửa mặt hôn tới, nếu đoán đúng, chắc có thể “vô tình” sượt qua má.
Cũng có thể tính là một nụ hôn.
Môi quả thực lướt qua làn da mềm mại, Giang Tiêu từ khi ba tuổi đến giờ chưa từng hôn ai, trong lòng còn có chút cảm giác lạ lẫm, đang định nói gì đó thì sau gáy bỗng bị một bàn tay giữ chặt, hơi thở ấm nóng kề sát bên —
Hỏng rồi! Giang Tiêu đầu óc trống rỗng, không ngờ vào lúc này Văn Tự lại không nghe lời cậu, nhưng đẩy anh ra vào lúc này không phải là quyết định khôn ngoan, mà cậu cũng không muốn hôn một người đàn ông chưa từng gặp mặt.
Làm sao bây giờ?
Thực ra Văn Tự đã nhịn rất lâu rồi.
Sau vụ tai nạn xe, Giang Tiêu phải nằm viện suốt mấy tháng, cuối cùng xuất viện, nhưng hành động dường như bắt đầu bài xích anh.
Cuối cùng cũng chán ngán rồi sao.
Giang Tiêu vốn có bản tính như vậy, thích mới nới cũ, trăng hoa phong lưu, không biết đâu mới là điểm dừng. Văn Tự biết rõ lời hứa của cậu chẳng khác nào liều độc dược, nhưng vẫn lao đầu vào như thiêu thân.
Mà giờ đây, cuối cùng cũng đến ngày này.
Làm bạn hay làʍ t̠ìиɦ nhân, Giang Tiêu đã từng cho anh lựa chọn.
Làm bạn, nghĩa là làm bạn cả đời.
Làʍ t̠ìиɦ nhân… làm gì có chuyện thiên trường địa cửu?
Anh không nhìn ra sao? Giang Tiêu căn bản không muốn hôn anh, chẳng qua là nể tình quá khứ mà thôi.
Người ngoài cửa vẫn dòm ngó, không biết người mà Giang Tiêu sẽ để mắt đến tiếp theo là ai.
Nụ hôn này mang theo vô vàn chua xót, ngay lúc sắp đặt lên môi Giang Tiêu, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Thế nên, nụ hôn này liền kết thúc đột ngột.