Văn Tự nói không sai, cửa đúng là đóng nhưng không khóa, chỉ cần có người bước vào, liền có thể nhìn thấy họ đang làm gì.
Chỉ là không ngờ, người bước vào lại là một kẻ ngoài dự liệu.
Văn Tự chỉ muốn họ biết khó mà lui, chứ không thực sự định để họ thấy.
Anh không có sở thích kỳ quái nào.
Từ ngoài cửa nhìn vào, trông giống như một cặp tình nhân đang quấn quýt, mờ ám hôn nhau, Ứng Duy Trúc đứng ngược sáng, gương mặt như bị phủ một lớp sương mù dày đặc, nhưng giọng hắn ta lại mang theo ý cười: “Giang Tiêu, đây là bạn trai mới của cậu à?”
Giang Tiêu thực ra không chú ý đến tiếng mở cửa, toàn bộ sự tập trung của cậu đều dồn vào việc đối phó với Văn Tự, nghe thấy giọng nói lạ, cậu mới sực tỉnh.
Lại có nhân vật mới xuất hiện.
[Ứng Duy Trúc, thiên tài mỹ thuật.]
[Họa sĩ trường phái kỳ ảo, nổi tiếng với phong cách châu Âu huyền ảo và yêu mị.]
[Gần đây cậu ta bị cuốn vào vụ bê bối đạo tranh.]
[Thân phận ẩn giấu: Người yêu thứ hai của bạn.]
Sau phần giới thiệu quen thuộc, trước mắt Giang Tiêu đột nhiên hiện lên một mảng đỏ thẫm.
Trước mặt xuất hiện một thanh tiến độ, bóng tối màu đỏ máu trông vô cùng đáng sợ.
[Xác suất tử vong đang tăng.]
Thanh tiến độ từ 10% chậm rãi tăng lên, vùng màu đỏ không ngừng mở rộng, cuối cùng dừng lại ở 25%.
Thông báo tỉnh thức: [Đêm nay, bạn có một phần tư khả năng trở thành người chết.]
Dưới cùng còn vẽ thêm một khuôn mặt cười.
Cái chết vốn hư vô mờ mịt, giờ đây lại được ghi lại bằng dữ liệu cụ thể, vừa lạnh lẽo vừa rợn người. Mà gương mặt tươi cười dưới cùng lại càng khiến người ta cảm thấy nguy hiểm rình rập.
Nụ cười, đôi khi không đại diện cho an toàn.
Thanh tiến độ kia lại một lần nữa cảnh tỉnh Giang Tiêu —
Nơi cậu đang ở, tuyệt đối không phải là một khung cảnh trò chơi tình yêu nhẹ nhàng đơn thuần, trong căn phòng này, ít nhất đã có hai người ôm ý định gϊếŧ cậu, âm thầm theo dõi, chờ thời cơ thích hợp.
Dù sát ý không rõ ràng.
Nhưng nếu cứ mặc kệ như vậy, Giang Tiêu không hề nghi ngờ, tỷ lệ tử vong của cậu chỉ có thể ngày càng tăng cao, có lẽ cậu sẽ dính chiêu trong một khoảnh khắc nào đó, thậm chí còn chưa kịp đến lúc “chắc chắn phải chết”.
Hơn nữa, cậu thậm chí còn chẳng có cách nào để trốn thoát.
Không thể tiếp tục ngồi chờ chết được nữa.
Một tấm thẻ được thiết kế tinh xảo lọt vào tầm mắt Giang Tiêu, bức ảnh của Ứng Duy Trúc khác biệt hoàn toàn với những người khác.
Người đàn ông đứng trên bậc thang vẽ tranh, mặc sơ mi đen, một tay đang thoa màu sơn, mái tóc dài màu bạc như ánh trăng xõa xuống, chỉ lộ ra nửa bên mặt nghiêng, tựa hồ đang nhìn về phía sau, để lộ đường nét cằm và cổ tinh tế sắc sảo.
Khóe môi lại hơi cong lên, như thể vừa thấy điều gì đó thú vị.
Không đúng…
Giang Tiêu phóng to bức ảnh lên lần nữa, con ngươi của hắn không phải màu đen, mà là màu vàng kim khác hẳn người thường, nổi bật một cách rõ rệt trong bóng tối tĩnh lặng của đêm, lộ ra cảm xúc cực kỳ lạnh lẽo.
Dù trước đó đã chứng kiến nhan sắc người người đều mười điểm trong trò chơi này, gương mặt của Ứng Duy Trúc vẫn khiến Giang Tiêu thực sự sững sờ.
Hắn là… người ngoại quốc?
Không rõ vì sao, Ứng Duy Trúc khiến Giang Tiêu có một cảm giác rất kỳ lạ.
Có thể là vì ánh sáng đỏ trước mắt cậu vẫn chưa tan, khiến đôi mắt của Ứng Duy Trúc trong ảnh cũng bị phủ một lớp đỏ sẫm tà dị.
Khi nãy lúc Ứng Duy Trúc mở miệng, tỷ lệ tử vong của cậu đã tăng vọt.
Hắn cũng là một trong những người yêu cũ.
Hắn muốn gϊếŧ cậu, tại sao?
Nguyên nhân khiến sát ý tăng vọt là gì?
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Giang Tiêu đã suy đoán ra vô số khả năng, nhưng điều cậu xác định được là — cậu nhất định phải tiếp cận Ứng Duy Trúc.
Không chỉ vậy, cậu phải tiếp cận tất cả những người có sát ý với cậu, làm rõ nguyên nhân.
“Tại sao không trả lời tôi, Giang — Tiêu?”