Tuy rằng chuyện này không liên quan trực tiếp đến Phong Sở, nhưng nếu Phong Sở đã ra tay, thì đó cũng là trách nhiệm của viện điều dưỡng. Dù thế nào, nhận lỗi trước là điều cần thiết.
Chu viện trưởng hiểu rõ, Phong Sở rất ghét những người trốn tránh trách nhiệm.
“Sau khi ông nội tôi chuyển đi, căn biệt thự kia có ai ở không?”
“Tạm thời không có.”
Ông Phong và ông Thần từng sống ở đây một thời gian. Chu viện trưởng cùng các bác sĩ khác luôn sống trong lo lắng, sợ rằng có chuyện bất trắc xảy ra với những vị lão nhân này trong viện.
Khu vực dành cho các vị lão nhân là khu tốt nhất, toàn biệt thự đơn lập, thậm chí còn có suối nước nóng riêng biệt và mức an ninh cao nhất.
“Cho Lăng Nghi chuyển qua đó.”
Chu viện trưởng do dự một lát rồi nói: “Chỉ sợ không được. Trước khi vào ở, Lăng tiên sinh đã biết rõ chi phí ở mỗi khu vực. Chi phí cho biệt thự đơn lập rất cao…”
“Tất cả chi phí tính vào tài khoản của tôi.” Phong Sở tuy không hiểu vì sao mình lại bị ám ảnh bởi người trẻ tuổi này trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nhưng anh vốn luôn làm việc dứt khoát. Nếu đã để ý, anh tuyệt đối không để đối phương chịu khổ: “Hãy thuê thêm vài hộ công chăm sóc cho cậu ấy.”
Chu viện trưởng kiên quyết lắc đầu: “Vẫn không được. Chúng tôi không biết phải giải thích thế nào với Lăng tiên sinh. Lăng tiên sinh rất thông minh, không dễ bị lừa gạt.”
Dù Lăng Nghi bị mù cả hai mắt, nhưng đầu óc của cậu hoàn toàn minh mẫn.
Nếu Chu viện trưởng viện cớ chuyện của Lưu Thái để xin lỗi Lăng Nghi và đề nghị nâng cấp nơi ở miễn phí, chắc chắn Lăng Nghi sẽ cảm thấy kỳ lạ. Dù sao, đây không phải là chuyện đơn giản như nâng cấp phòng khách sạn. Hơn nữa, cậu vào ở nơi này cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
“Huống hồ, Lăng tiên sinh bị mù, cậu ấy đã mất rất nhiều thời gian để thích nghi với nơi ở hiện tại. Nội thất biệt thự khá phức tạp, e rằng không phù hợp với cậu ấy.” Chu viện trưởng khách khí giải thích, “Lên xuống cầu thang đối với cậu ấy là việc nguy hiểm, chưa kể cậu ấy có ý thức riêng tư rất cao, không thích người khác ở chung dưới cùng một mái nhà.”
Khi Lăng Nghi mới chuyển đến, phía viện điều dưỡng từng dự định để hộ công sống cùng cậu, nhằm tránh những tình huống bất ngờ xảy ra.
Nhưng Lăng Nghi đã từ chối. Cậu nói rằng mình chỉ bị mù chứ không phải tê liệt toàn thân.
…
Ngoài cửa sổ, lá cây bạch quả đang rụng lác đác.
Mùa thu, cây bạch quả trở nên đặc biệt xinh đẹp, như thể được sinh ra chỉ để tô điểm cho mùa thu. Lá vàng rực rỡ phủ đầy mặt đất, trời xanh và mây trắng làm nền, phía xa mờ mờ có thể thấy được dãy núi lớn. Nếu Lăng Nghi không bị mù, chắc chắn cậu sẽ yêu thích cảnh sắc nơi đây.
Tiếng trẻ con vui đùa vang lên bên tai, một quả bóng đá lăn đến bên chân Lăng Nghi.
Bạch Tử Diêu chạy đến nhặt bóng.
Cậu bé lần trước bị Phong Sở dọa sợ, tuy rất muốn lại gần Lăng Nghi nhưng không dám đến gần, sợ gặp phải người đàn ông trông hung dữ kia một lần nữa.
“Anh Lăng Nghi!” Tử Diêu ôm quả bóng trong lòng, giọng non nớt vang lên, “Là em, Bạch Tử Diêu đây!”
Lăng Nghi khẽ mỉm cười: “Chào buổi sáng, Tử Diêu.”
“Anh có muốn chơi bóng với em không?” Tử Diêu ngẩng đầu nhìn Lăng Nghi, “Em sẽ nói cho anh vị trí quả bóng.”
“Hôm nay anh không muốn chơi bóng.”