“Ngày hôm qua tôi đã gọi điện cho bác sĩ Triệu.” Phong Sở không chút nương tay vạch trần lời nói dối của Lăng Nghi, “Ông ấy nói cậu không được uống rượu, cũng không được uống trà quá đậm, càng không được ăn đồ cay.”
“Nhưng mà…” Lăng Nghi bất đắc dĩ cong môi, “Tôi chỉ định uống một ngụm nhỏ thôi, chẳng lẽ cũng không được?”
Phong Sở cầm lấy chai rượu mơ xanh: “Công việc quan trọng nhất của hộ công là giám sát cậu và đảm bảo cậu nghiêm túc thực hiện đúng lời khuyên của bác sĩ.”
Chai rượu bị lấy đi, trong lòng Lăng Nghi cũng trống rỗng đi đôi phần.
Nhìn vẻ mặt mờ mịt và thất vọng của cậu, trong lòng Phong Sở dấy lên cảm giác phức tạp. Anh cảm thấy mình giống như đang bắt nạt cậu vậy.
Lăng Nghi để mái tóc dày rũ xuống hai bên mặt, đường nét cằm tinh xảo khiến người ta có cảm giác cậu thật yếu đuối và đáng thương. Gặp ánh mắt như vậy, dù là nam hay nữ chắc hẳn đều sẽ mềm lòng mà chiều ý cậu.
Phong Sở hít một hơi thật sâu. Lăng Nghi mới mười chín tuổi, không hiểu chuyện và thiếu tự chủ cũng là điều bình thường. Chính vì còn trẻ, cậu mới cần người khác giám sát, đúng không?
“Tôi sẽ tìm hiểu thêm tài liệu và hỏi ý kiến bác sĩ Triệu xem cậu có thể uống một chút rượu không.” Phong Sở nói, giọng anh trầm như tiếng cello, “Trước mắt, chai rượu này tôi sẽ giữ giúp cậu. Lăng Nghi, hẹn gặp lại sau hai ngày nữa.”
...
Phong Sở thực sự đã dành thời gian tìm kiếm tài liệu liên quan, thậm chí gọi điện hỏi ý kiến bác sĩ Triệu.
Khi nhận được cuộc gọi từ anh, bác sĩ Triệu đang ăn tối, nghe câu hỏi của Phong Sở, ông không khỏi kinh ngạc.
Một lát sau, ông càng thêm bất ngờ: “À… Đây là chuyện mà một tổng giám đốc bận rộn như ngài muốn hỏi sao?”
Sau khi cân nhắc, bác sĩ Triệu trả lời: “Có thể, nhưng chỉ là rượu nhẹ và không được uống quá hai lần trong một tuần điều trị. Lý do cấm tuyệt đối là vì sợ Lăng tiên sinh không kiểm soát được bản thân. Trước đây, khi chưa mù, cậu ấy từng say rượu quá mức và phải nhập viện.”
Phong Sở bật cười: “Cậu ấy mù khi mới 18 tuổi. Trước đó đã có tình trạng say rượu sao?”
“Lăng tiên sinh gặp vấn đề tâm lý nghiêm trọng, điều đó cũng gây ra chứng biếng ăn sau này. Hiện tại, cậu ấy bị cấm uống rượu, cà phê và trà đặc. Dù vậy, cậu ấy vẫn uống trà, nên chúng tôi buộc phải nghiêm ngặt hơn với rượu và cà phê.”
Bác sĩ Triệu nghiêm túc nói thêm: “Phong tổng, nếu ngài chỉ muốn trải nghiệm làm hộ công, tôi khuyên nên chọn người khác. Đây có thể chỉ là trải nghiệm nhỏ đối với ngài, nhưng lại ảnh hưởng lớn đến tương lai của bệnh nhân. Hơn nữa, các hộ công trước đây đều túc trực 24/24 trong viện điều dưỡng, điều này không phù hợp với lịch trình của ngài.”
Dù biết Lăng Nghi còn có hộ công khác trong tầng để hỗ trợ, Phong Sở vẫn xoa trán đầy trăn trở sau khi cúp máy.
...
Thần Thiên gọi điện đến: “Phong tổng, tối nay đi đua xe nhé? Gara nhà anh có chiếc xe nào cho tôi mượn chơi không?”
Phong Sở không mấy hứng thú với trang sức đắt tiền như ngọc bích hay kim cương. Cả quà sinh nhật cho bà nội, anh cũng thường giao trợ lý chọn giúp. Nhưng anh lại rất thích sưu tầm siêu xe và đồng hồ danh tiếng. Gara của anh chứa nhiều siêu xe phiên bản giới hạn, có cả chiếc duy nhất trên thế giới.
Giọng anh lạnh băng: “Biến.”
“Chà, anh bực mình đấy à, ai chọc giận anh thế?” Thần Thiên cười, “Nói cho tôi biết đi, mượn xe anh rồi tôi sẽ lái xe dẫn người đi xử lý hắn giúp anh.”
Thần Thiên suy nghĩ một lúc rồi phá lên cười: “Nếu người làm anh bực là bà nội anh, thì tôi chịu thua. Này, Phong Sở, có thật bà nội anh giới thiệu đàn ông cho anh xem mắt không? Buồn cười quá, ha ha ha!”
Phong Sở cúp máy mà không đáp lại.