Trên bình nguyên Myrdal, đoàn tàu của Lâm Chỉ bay nhanh về phía đông.
Đội xe trắng tinh ở phía sau nó thì mang theo cánh tay cơ giáp thì đi về hướng bắc, cách xa đoàn tàu.
Trên một chiếc xe bay trong đoàn xe đó, người phụ nữ trung niên cởi toàn bộ khăn trùm đầu xuống, lại cởi cúc áo váy, kéo ngực giả bên trong ra ngoài.
Mái tóc bù xù và khuôn mặt giả biến mất, những đường nét gương mặt sạch sẽ gọn gàng hiện ra bên dưới khăn trùm đầu.
Gương mặt này mỗi người trong học viện cơ giáp Đế Quốc đều biết đến.
Đệ nhất học viện, ngôi sao sáng của liên minh, Tần Liệp.
Tần Liệp không có thời gian thay quần áo, vội vàng cài lại những chiếc cúc đã cởi, ngay cả chiếc cúc cao nhất trên cổ áo cũng không buông tha, trên cổ áo có một đường viền màu trắng, vắt ngang qua yết hầu.
Trên người anh vẫn mặc chiếc váy đen kia nhưng lại không hề bị ảnh hưởng bởi bộ quần áo này, bả vai rộng lớn, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng.
Vậy mà có thể mặc bộ quần áo này toát ra được phong độ của cha xứ, hoàn toàn xứng đáng với giá trị nhan sắc đệ nhất Đế Quốc.
Ông cụ bên cạnh anh cũng kéo xuống khăn trùm đầu vừa dày vừa nặng, lộ ra một khuôn mặt không hề già chút nào.
“Ông cụ” tên là An Phách.
An Phách thở dài nhẹ nhõm: “Mặc cái thứ này như sắp chết đến nơi vậy.”
Anh ta nhanh chóng mở quang não, vừa xem vừa quay đầu nhìn Tần Liệp, trong đầu nghĩ: [Nhìn bộ dạng cấm dục của cậu ta quả thật rất thích hợp cả đời không lấy vợ, bị gia tộc thần thánh của cậu ta đặt trên khay dâng hiến cho thần tiên.]
Tần Liệp sau khi bỏ khăn trùm đầu và máy biến giọng thì âm thanh trầm thấp hơn nhiều, hỏi An Phách: “Anh có thể lấy được camera giám sát của đoàn tàu không?”
“Đương nhiên có thể.”
Ngón tay An Phách bay lượn trên màn hình ảo.
Một lát sau anh ta khẽ nhíu mày: “Tất cả đều lấy được rồi. Nhưng không có camera giám giát bên ngoài nhà vệ sinh. Theo luật riêng tư mới sửa đổi của liên minh năm ngoái, bên ngoài nhà vệ sinh công cộng không được lắp camera giám sát, chúng ta chỉ có thể nhìn thấy cánh tay Ám Dạ Du Đãng xông vào bên trong, sau đó thì hết rồi, không nhìn thấy được quá trình chiến đấu.”
Anh ta đưa video giám sát cho Tần Liệp xem.
Tần Liệp im lặng một lát, lại hỏi: “Dữ liệu của cánh tay tàn khuyết kia thì sao? Bộ kỹ thuật nói như nào? Có tìm được tư liệu bên trong cánh tay kia không?’’
An Phách đang nhắn tin cho người khác, sau đó ngẩng đầu lên: “… Không có.”
Tần Liệp nhìn anh ta: “Không có?”
“Bên bộ kỹ thuật nó toàn bộ dữ liệu bên trong cánh tay đều mất sạch, hình như là bị truyền đi đâu đó. Nó bị hỏng quá nghiêm trọng, bọn họ đang cố gắng tìm kiếm dấu vết truyền tin.”
An Phách có chút kỳ quái: “Bất cứ tài liệu nào muốn truyền đi đâu thì chỉ có người điều khiển có độ phù hợp kết nối tuyệt đối với mạch thì mới có quyền hạn mở đường truyền. Người điều khiển Ám Dạ Du Đãng đã hy sinh, cơ giáp này lại là sản phẩm của công ty chúng ta, trừ khi là sử dụng chìa khóa mật của bộ kỹ thuật, những người khác không thể có quyền hạn mở đường truyền.”
“Kể cả thật sự truyền được đi chăng nữa thì cũng phải khởi động trước, bộ kỹ thuật nói, sau khi cánh tay tàn khuyết bị trộm thì không có dữ liệu khởi động, chỉ có lúc nãy ngồi trên tàu không hiểu sao đột nhiên tự khởi động được.”
Tần Liệp rũ lông mi, không nói gì.
An Phách hơi nóng vội: “Dữ liệu kia được truyền đi đâu rồi?”
Tần Liệp quay đầu, nhìn về phương hướng đoàn tàu vừa biến mất, trước mắt hiện lên dáng vẻ cô gái im lặng không lên tiếng, bình tĩnh đứng ở cửa nhà vệ sinh.
Còn có quang não trên cổ tay tinh xảo của cô.
“Có lẽ cánh tay bị hư hỏng quá nghiêm trọng, bị lỗi, tự chuyển dữ liệu đến nơi khác.”
An Phách chắc chắn nói: “Không thể nào đâu.”
Tần Liệp kiên trì: “Nhỡ may thì sao?”
Anh điều khiển hệ thống lái tự động: “Quay đầu đi, đi học viện cơ giáp Đế Quốc.”
An Phách cũng hiểu ra: “Cậu nói Omega ngồi bên cạnh cậu à? Chỉ có cô ấy ở với bàn tay một mình trong chốt lát, tôi đi kiểm tra danh sách hành khách.”
Tần Liệp trả lời: “Không cần kiểm tra, cô ấy tên Lâm Chỉ.”
An Phách yên lặng nhướng mày.
Tần Liệp liếc nhìn anh ta: “Nghĩ gì thế. Tôi chỉ tình cờ nhìn thấy thẻ ID trên túi của cô ấy thôi.”
Thẻ ID của học viện là chứng minh thư của mỗi học viên của học viện cơ giáp Đế Quốc, phía trên khắc tên và mã học sinh, nhìn mã học sinh thì biết ngành học và năm học.
Tần Liệp nói: “Theo dõi chính xác vị trí quang não của cô ấy.”
Một lát sau, An Phách ngước mặt lên từ quang não: “Tôi tìm được vị trí quang não của cô ấy rồi. Quang não của cô ấy hình như gặp sự cố gì đó, nhưng vẫn có thể xác định được vị trí.”
Tần Liệp yên tâm, vươn tay mở khay đá bên cạnh chỗ ngồi.
Khay đá ướp lạnh chứa đầy các loại dịch dinh dưỡng đủ vị, Tần Liệp không nhìn kỹ, tiện tay chọn bừa một ống.
An Phách hơi buồn bực, Tần Liệp từ trước đến nay đều rất quy củ, ăn ba bữa đúng giờ, chính xác hơn cả đồng hồ, bây giờ cũng không phải là giờ ăn cơm của anh.
Tần Liệp uống hết một ống dịch dinh dưỡng.
Đây là khẩu phần của một bữa, nhưng cảm giác đói khát vẫn không giảm đi.
Anh nghĩ nghĩ một lúc, lại lấy một ống khác uống sạch.
An Phách: ?
Uống hai ống dinh dưỡng rồi nhưng Tần Liệp vẫn cảm thấy rất đói, đói cực kỳ.
Rõ ràng đã ăn rồi, nhưng vẫn đói đến đau thắt dạ dày, hoa mắt chóng mặt.
Anh cảm thấy kỳ lạ: [Hôm nay bị làm sao thế?]