Đạo Y

Chương 21: Châm lửa đốt núi

Để đảm bảo, sau khi bắt mạch cẩn thận, Chu Cẩm Uyên hỏi Liễu Mỹ Lan vài chi tiết. Quả nhiên, triệu chứng hoàn toàn đúng như anh chẩn đoán.

Băng lậu là một trong những căn bệnh phụ khoa phổ biến. Hiện tượng mhảy máu ồ ạt người ta gọi là băng, chảy liên tục không dứt gọi là lậu. Nguyên nhân gây ra căn bệnh này có rất nhiều như thận hư, tỳ hư, máu nóng,… và đa số là thể hư.

Trường hợp của Liễu Mỹ Lan là thể hư kiêm ứ huyết nghiêm trọng.

"Được rồi, bây giờ tôi sẽ châm cứu để giảm tình trạng đau bụng cho chị, sau đó kê đơn bốc thuốc. Chỉ cần uống hai thang là tình trạng rong kinh sẽ ngừng lại, rồi uống liên tục nửa tháng có thể điều hòa kinh nguyệt, loại bỏ tận gốc bệnh." Chu Cẩm Uyên hiểu, đối với bệnh nhân, cảm giác chóng mặt và đau bụng là hai triệu chứng khó chịu nhất nên việc quan trọng nhất hiện giờ là phải giảm đau cho bệnh nhân, trị phần ngọn trước rồi tiếp tục trị tận gốc sau.

Anh có một bài thuốc gia truyền chuyên chữa căn bệnh này. Bài thuốc lấy đại hoàng làm vị thuốc chủ, vừa có tác dụng cầm máu, tiêu ứ, vừa hỗ trợ đông máu. Đại hoàng có nhiều cách bào chế, bài thuốc này sử dụng đại hoàng sao với rượu, phối với vị a giao, phục thần mộc, đương quy, hoàng kỳ và các dược liệu khác để cầm máu, bổ hư.

Ở quê nhà Doanh Châu, bài thuốc này đã chữa khỏi cho rất nhiều phụ nữ mắc chứng băng lậu nghiêm trọng, thậm chí có những ca còn nặng hơn trường hợp của Liễu Mỹ Lan.

Liễu Mỹ Lan vốn nghĩ rằng, với tình trạng bệnh kéo dài mấy tháng của mình chắc phải uống hàng chục thang thuốc Đông y mới có thể trị hết. Thế mà, nghe anh nói chỉ cần hai thang cầm máu, nửa tháng là khỏi, cô không khỏi mừng rỡ.

Đặc biệt là, anh còn có thể châm cứu để chấm dứt triệu chứng gây khó chịu ngay lập tức. Gần đây cô đã uống rất nhiều thuốc giảm đau nhưng vì bị lờn thuốc nên hiệu quả không còn tốt và lâu dài như trước, đến giờ vẫn còn đang đau.

"Đại thần, cậu có muốn… à, cậu có bệnh nhân rồi à." Lưu Kỳ hớn hở mở cửa bước vào, thấy có người trong phòng thì lập tức hạ giọng.

Trong lòng anh ta thầm nghĩ: Xui ghê, đại thần ngồi không mấy ngày chẳng có ma nào, vừa lúc có chuyện tốt thì bệnh nhân lại xuất hiện.

"Có chuyện gì thế?" Chu Cẩm Uyên vừa kê đơn vừa hỏi.

"Tôi định gọi cậu sang xem bác sĩ Mao châm cứu. Ông ấy chuẩn bị dùng kỹ thuật [Châm lửa đốt núi] rồi!" Lưu Kỳ trông có vẻ sốt sắng lắm.

Anh ta cảm thấy bản thân chạy về thông báo cho anh là có tình có nghĩa lắm rồi: “Cậu có rảnh thì mau qua nhé, tôi đi trước đây!”

Chưa đợi Chu Cẩm Uyên trả lời, Lưu Kỳ đã vội vã chạy sang phòng khám của bác sĩ Mao.



Bác sĩ Mao chính là người từng kê bài thuốc [Toàn Phục Đại Giả Thang] khiến bệnh tình của mẹ Phó viện trưởng Tiêu nặng thêm. Tuy bài thuốc không có hiệu quả, nhưng bản thân ông ta vẫn có chút tài năng, nếu không cũng chẳng dám tự tiến cử.

Khi Lưu Kỳ bước vào phòng khám thì bên trong đã có không ít bác sĩ thực tập tranh thủ cơ hội hiếm có để quan sát kỹ thuật [Châm lửa đốt núi].

Trong châm cứu gồm hai kỹ thuật bổ và tiết. Nếu bệnh nhân thuộc chứng hư, thì bổ; nếu thuộc chứng thực, thì tiết.

Kỹ thuật [Châm lửa đốt núi] là phương pháp bổ dành riêng cho chứng hư hàn. Ngược lại, một kỹ thuật khác gọi là [Xuyên băng lạnh trời] là phương pháp tiết để giải nhiệt.

Nói đơn giản, một kỹ thuật trị hàn, một kỹ thuật trị nhiệt, cả hai đều có độ khó cực kỳ cao. Nghe nói, hai phương pháp này có thể thay đổi nhiệt độ cơ thể của bệnh nhân, tạo cảm giác nóng hoặc lạnh!

Chính vì độ khó cao nên trên lâm sàng, hai kỹ thuật này tuy vẫn được áp dụng, nhưng rất hiếm khi nhìn thấy bệnh nhân thực sự cảm nhận được cảm giác nóng lạnh. Thậm chí, nhiều bác sĩ Đông y còn không dám đảm bảo bản thân có thể tạo ra cảm giác đó.

Thông thường, bác sĩ chỉ cần làm theo hướng dẫn kỹ thuật để đạt hiệu quả bổ và tiết là đủ, hoặc kết hợp với mồi ngải để tăng hiệu quả.

Còn bác sĩ Mao là một trong số ít người có thể thực sự làm bệnh nhân cảm nhận được ‘lửa’ của [Châm lửa đốt núi].

Đây cũng là lý do tại sao Lưu Kỳ lại vội vàng chạy đến xem. Từ khi còn học đại học cho đến nay, trong số các thầy cô và tiền bối anh ta từng gặp, chỉ có bác sĩ Mao là tu nghiệp ở chỗ danh sư và được cho là đã thành thạo kỹ thuật này.