"Sao mới huấn luyện quân sự có nửa tháng mà tác phong nóng vội thế?” Đi được một đoạn, Dung Tế Tuyết mới nhận ra anh trai mình vừa thở dốc vừa đuổi theo bước chân của hắn. Chu Cẩm Uyên bật cười, quan sát từ trên xuống dưới: “Để anh xem nào, ừm, đen đi rồi đấy."
Hai năm trước, Dung Tế Tuyết đã bắt đầu phát triển vượt bậc, cao hơn cả Chu Cẩm Uyên. Bình thường không để ý, giờ sau nửa tháng gặp lại, hắn giống như chớp mắt một cái đã biến thành người trưởng thành. Thêm vào đó là đôi mắt nhạt màu lạnh lẽo khiến hắn càng toát ra vẻ sắc bén.
Chu Cẩm Uyên cảm thấy anh như đang nhìn một con người hoàn toàn khác, do dự mãi mới vươn tay xoa đầu Dung Tế Tuyết.
May mắn thay, Dung Tế Tuyết vẫn ngoan ngoãn như trong ký ức của anh. Hắn hơi cúi đầu để anh có thể dễ dàng xoa tóc mình. Chu Cẩm Uyên cảm động nghĩ, dù em trai giờ cao lớn hơn anh nhưng vẫn dễ thương như ngày nào.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Dung Tế Tuyết bất ngờ đổ người về phía trước, ôm lấy Chu Cẩm Uyên: "Vậy chúng ta về nhà nhanh đi, ngoài này nóng quá."
Chu Cẩm Uyên chỉ cảm thấy cả người bị đè nặng, giống như núi Thái Sơn đổ xuống người vậy.
Cái sức nặng này thì chẳng dễ thương chút nào.
Chu Cẩm Uyên: "… Buông ra ngay! Em không biết bây giờ em nặng thế nào à!”
Dung Tế Tuyết vẫn bám lấy anh: "Anh, em đen nhiều lắm sao? Nhìn xấu lắm hả?"
Chu Cẩm Uyên: "Đừng có nói nhảm! Em muốn đè chết anh à!”
Dung Tế Tuyết: "Nhà mới của chúng ta ở tầng mấy? Có nhiều ánh sáng không?"
Chu Cẩm Uyên: "…" Bảo sao người ta hay nói phải dạy con từ thuở còn thơ.
…
Dung Tế Tuyết đi một vòng tham quan trong nhà mới ở thành phố Hải Châu của bọn họ, sờ thử chỗ này, ngó chỗ kia. Sau đó, hắn quay về sô pha, ngồi xuống bên cạnh Chu Cẩm Uyên. Mặc dù đã chuyển đến đây nhưng hắn vẫn cảm thấy mọi thứ mơ hồ không có thực.
Hắn thoải mái ngồi dạng hai chân nhưng bàn tay lại như một đứa trẻ không rời đồ chơi, cứ mân mê ngón tay của Chu Cẩm Uyên: "…Anh thật sự đã đến thành phố Hải Châu cùng em. Cảm ơn anh nhiều lắm."
Dung Tế Tuyết đang theo học ngành Dược liệu dược học cổ truyền, điều này thực ra không liên quan gì đến Chu Cẩm Uyên.
Nhà họ Dung vốn có truyền thống làm nghề thuốc, tuy bố mẹ hắn không làm trong ngành này, nhưng nhiều thế hệ trước đều làm về dược liệu, có phương pháp chế biến thuốc riêng, cực kỳ nổi tiếng.
Mà trước đây, việc chọn trường luôn là vấn đề gây tranh cãi giữa hắn và Chu Cẩm Uyên. Nhưng Chu Cẩm Uyên không ngờ hắn lại bướng bỉnh đến mức thà chọn một ngôi trường hạng hai cũng không muốn rời khỏi Doanh Châu, không muốn xa anh.
Nghĩ đến chuyện này, trái tim Dung Tế Tuyết như được hòa tan trong mật ngọt. Chu Cẩm Uyên thật sự đã vì hắn mà đến Hải Châu. Hắn không dám tưởng tượng viễn cảnh vì chọn trường mà tình cảm giữa hắn và anh bị rạn nứt, hoặc phải sống ở một thành phố không có anh.
"Anh còn có thể làm gì được nữa? Nhà có một đứa trẻ chưa cai sữa mà." Chu Cẩm Uyên trêu chọc hắn.
Dung Tế Tuyết ngượng ngùng cười, vùi đầu lên vai anh. Mùi hương quen thuộc của thảo dược thoảng qua mũi, dù trong phòng hắn cũng có một chiếc túi hương giống hệt nhưng hắn vẫn cảm thấy hương trên người anh rất khác biệt. Có lẽ vì hòa quyện với mùi hương riêng trên người anh nên mới tạo ra sự khác nhau đó.
"Anh, anh đi làm ở bệnh viện thế nào rồi?” Dung Tế Tuyết nhớ đến chuyện này, quan tâm hỏi anh. Trong suy nghĩ của hắn, Chu Cẩm Uyên tài giỏi như vậy, chắc hẳn sẽ không gặp khó khăn gì trong công việc.
"Tàm tạm, ngày nào cũng ngồi thiền, chẳng có bệnh nhân." Chu Cẩm Uyên lười biếng đáp: "Anh đang định nghĩ cách thu hút thêm bệnh nhân."
"Vậy em sẽ quảng cáo cho anh ở trường nha." Dung Tế Tuyết tiếp tục mân mê ngón tay của anh. Đôi tay của Chu Cẩm Uyên rất mềm mại, khi châm cứu, bệnh nhanh có thể cảm nhận được sự dịu dàng tinh tế, đây cũng là thứ khiến hắn yêu thích không muốn buông tay.