Trong nháy mắt, tiếng hét chói tai vang lên không ngừng ở trong xe cứ như muốn đâm thủng màng nhĩ của người ta vậy.
Trong lòng Phương Quyên cũng vô cùng hoảng loạn, thấp thoáng cảm giác được trong túi có thứ gì đó đang nóng lên.
Ngay sau đó, tảng đá lớn và bụi mù sắp rơi xuống nóc xe như bị ấn công tắc tạm dừng, hoàn toàn dừng lại.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy một màn kỳ lạ này, tài xế lập tức nhấn chân ga phóng đi.
Có người lấy điện thoại ra hòng muốn quay lại khoảnh khắc này nhưng lại phát hiện di động hoàn toàn không có cách nào mở máy, dùng sạc dự phòng cũng không có tác dụng.
Trong toàn bộ không gian chỉ có mỗi chiếc xe này vẫn có thể sử dụng như thường.
Thẳng cho đến khi xe buýt lái ra khỏi đoạn đường nguy hiểm thì đất đá trôi mới như được án công tắc khởi động, mang theo tiếng vang đinh tai nhức óc nuốt chửng toàn bộ đoạn đường dài mấy chục mét kia.
Mất rất lâu Phương Quyên vẫn chưa thể lấy lại được bình tĩnh từ trong cơn kinh hoàng.
Bà chợt nhớ ra gì đó bèn vội vàng lấy lá bùa giấy mà Hạ Sênh đã cho mình trước khi đi ra.
Chỉ thấy lá bùa hộ thân kia đã bốc cháy thành tro từ khi nào, không còn nhìn ra được hình dáng ban đầu nữa.
…
“Anh Xuyên, không phải con nhỏ nhà họ Hạ kia nói mười hai giờ trưa sẽ đến sao? Sao bây giờ vẫn chưa tới?”
“Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Vốn dĩ tôi với Chỉ Nhược đã sắp đính hôn rồi, bây giờ tất cả đều bị con nhỏ nhà quê này phá ngang hết.”
Châu Nhất Xuyên liếc mắt nhìn người bạn bên cạnh, trong lòng cực kỳ bực tức.
Nhà họ Hạ và nhà họ Châu đặt hôn ước cho em bé, sau khi đại tiểu thư nhà họ Hạ đi lạc, hôn ước của hai bên gia đình cũng rơi lên người nhị tiểu thư là Hạ Chỉ Nhược.
Lúc nhỏ Hạ Chỉ Nhược có vẻ ngoài xinh xắn, sau khi trưởng thành lại càng xinh đẹp hơn, Châu Nhất Xuyên đã sớm thèm khát từ lâu, chỉ hận không thể trực tiếp bắt người lên giường.
Nhưng vì trưởng bối hai bên gia đình đã nói rõ ràng, trước khi kết hôn không để động vào con gái nhà người ta cho nên Châu Nhất Xuyên mới phải nhịn.
Mà bây giờ đại tiểu thư nhà họ Hạ đã được tìm về, dựa theo hôn ước trước đây, hiển nhiên người đính hôn với anh ta sẽ biến thành cô rồi.
Từ năm mười lăm tuổi cho đến bây giờ đã hai mươi hai tuổi, Châu Nhất Xuyên thương nhớ Hạ Chỉ Nhược đã được bảy năm, mắt thấy đã sắp vớt được người tới tay, kết quả nửa đường lại nhảy ra một Hạ Sênh, làm sao anh ta có thể không tức được cơ chứ?
Người bạn an ủi: “Không phải anh vẫn chưa từng gặp đại tiểu thư nhà họ Hạ hay sao? Nói không chừng đối phương lại là một người đẹp thì sao?”
Châu Nhất Xuyên phì cười, đáp: “Đúng là tôi chưa từng gặp cô ta thật nhưng tôi đã xem ảnh của cô ta rồi! Cậu biết cô ta trông thế nào không?”
Người bạn lắc đầu, vẻ chế giễu trên gương mặt của Châu Nhất Xuyên càng quá đáng hơn: “Cô ta giúp bọn chân đất mắt toét đó đi cày ngoài ruộng nước, cả người từ trên xuống dưới toàn là bùn, bẩn chết đi được, không nhìn rõ mặt.”