“Sênh Nhi, cháu vào thành phố nhớ phải chú ý giữ gìn sức khỏe, trước khi lão đạo sĩ kia qua đời đã kêu dì phải chăm sóc cháu thật tốt, nếu cháu không đủ tiền dùng thì cứ gọi điện cho dì, chứ đừng để bản thân chịu thiệt thòi nhé.”
Tại ga tàu cao tốc, Phương Quyên nắm tay Hạ Sênh với vẻ mặt luyến tiếc.
Hạ Sênh chính là đứa trẻ được lão đạo sĩ trên ngọn núi phía Tây thôn Đào Hoa nhặt về, bình thường một già một trẻ thường xuyên giúp người trong thôn làm mấy việc thiện, kết thiện duyên rộng rãi.
Một tháng trước lão đạo sĩ cưỡi hạc về trời, cha mẹ của Hạ Sênh vừa vặn cũng tìm được tin tức về cô từ cục cảnh sát.
Hôm nay chính là ngày cô trở về.
Chẳng qua, người nhà họ Hạ hoàn toàn không để bụng đến đứa con gái đã đi lạc mười mấy năm này, rõ ràng một tháng trước người nhà này đã tìm được Hạ Sênh nhưng mãi vẫn không có một người nào tới đón.
Thẳng cho đến tận hôm nay, người nhà họ Hạ mới nhờ bà mua vé xe để Hạ Sênh tự đi tàu cao tốc về đây, bọn họ sẽ ở ga tàu cao tốc đón người sau.
Chỉ riêng nhìn thái độ của người nhà họ Hạ, Phương Quyên đã cảm thấy Hạ Sênh đến đó phỏng chừng sẽ sống không được thuận lợi cho lắm, mấy hôm nay bà lo lắng đến mức buổi tối không tài nào ngủ được, chỉ sợ đứa trẻ này ở thành phố bị bắt nạt.
Trên gương mặt nhỏ xinh đẹp và tinh tế của Hạ Sênh không có cảm xúc gì hết, cô bình tĩnh đáp: “Dì Phương yên tâm, dựa vào bản lĩnh của cháu, dù ở đâu vẫn có thể kiếm được miếng cơm.”
Phương Quyên nở nụ cười: “Được rồi, con bé nhà cháu chỉ thích mê tín phong kiến, ở thôn chúng ta còn có mấy ông bà cụ sẽ tin nhưng người trong thành phố cũng không dễ lừa đâu.”
“Sau này cháu đừng đi khắp nơi tặng bùa và xem phong thủy cho người ta giống như ở trong thôn nữa, lỡ như bị cảnh sát bắt được vậy cháu đừng có khóc đấy.”
Hạ Sênh chỉ cười chứ không giải thích, cô lấy một lá bùa hộ thân từ trong túi vải ra đưa cho Phương Quyên: “Dì Phương, tặng dì cái này, trên đường về có thể bảo vệ dì bình an.”
“Cháu nhìn cháu xem, bệnh cũ lại tái phát rồi.”
Phương Quyên không tin mấy thứ này, bà chê bai một câu nhưng vẫn nhận lấy, thuận tay bỏ vào trong túi áo.
Hạ Sênh dặn dò: “Trên đường về dì nhất định phải mang theo lá bùa này, đừng ném đi.”
“Rồi rồi rồi, nghe Sênh Nhi hết.” Giọng điệu của Phương Quyên vừa bất đắc dĩ vừa nuông chiều: “Mau qua cổng an ninh đi, đừng làm lỡ thời gian tàu chạy.”
Hạ Sênh gật đầu, đeo túi leo núi đã bị giặt đến bạc màu quay người rời đi.
Phương Quyên đưa mắt nhìn sau đó lại đến bệnh viện mua thuốc của ông bạn già, tiếp đó bắt xe buýt nông thôn trở về thôn.
Xe buýt đi vào đoạn đường trong núi đột nhiên nghe thấy một tiếng vang lớn như sấm nổ ở trên trời.
Có người trong xe hét lên: “Là lở núi! Có tảng đá đang lăn xuống!”