Hai người kết hôn giả. Theo lẽ thường, ly hôn đồng nghĩa với việc chấm dứt thỏa thuận.
Lâm Hạ Ninh im lặng một lúc, rồi nói:
“Cô biết chúng ta là kết hôn theo thỏa thuận, đúng không?”
Hợp đồng ly hôn được đặt chung với hợp đồng kết hôn, Nhạc Dĩ Thu không thể không nhìn thấy.
Một cảm giác hối hận kỳ lạ dâng lên trong lòng Lâm Hạ Ninh. Nếu biết trước Nhạc Dĩ Thu sẽ mất trí nhớ, cô đã không để hai bản thỏa thuận đó nằm chung với nhau rồi.
Nếu không, liệu cô và Nhạc Dĩ Thu có thể trở thành một đôi thật sự không nhỉ?
Chính suy nghĩ bất chợt ấy khiến cô giật mình, nhanh chóng gạt bỏ những ý nghĩ không thực tế ra khỏi đầu.
“Biết chứ.” Nhạc Dĩ Thu nghiêm túc đáp: “Nhưng, dựa vào sự hiểu biết của mình về bản thân, nếu em không thích chị, thì dù là kết hôn giả cũng không thể nào xảy ra được.”
Cô tin rằng, ở tuổi mười tám, mình nhất định đã thích Lâm Hạ Ninh, giống như bây giờ, cô vẫn cảm thấy trái tim rung động trước Lâm Hạ Ninh.
“Thích sao?” Giọng nói của Lâm Hạ Ninh mang theo chút tự giễu, lại pha lẫn một chút hoài nghi.
Cô mỉm cười nhếch mép: “Ly hôn có thể tạm hoãn, nhưng đến khi cô nhớ lại, cô sẽ hối hận.”
“Em sẽ không hối hận.”
Nhạc Dĩ Thu chắc chắn. Cô chưa bao giờ hối tiếc về những lựa chọn của mình.
Bà ngoại từng nói, khi con người đối mặt với sự lựa chọn, bất kể chọn thế nào, sau này đều sẽ có chút tiếc nuối. Nhưng quan trọng là trong quá trình ấy, đừng để bản thân phải hối hận.
Câu nói ấy luôn khắc sâu trong lòng cô. Chỉ cần đi theo tiếng nói thật trong lòng, cô tin mình sẽ không bao giờ hối hận.
Câu trả lời kiên định của cô khiến Lâm Hạ Ninh im lặng hồi lâu, không nói nên lời.
Bầu không khí gượng gạo bao trùm cả căn phòng bệnh.
Có lẽ người cảm thấy gượng gạo là người nhớ rõ mọi chuyện, còn người không nhớ, đôi mắt lại trong veo như cún con, tràn đầy mong chờ sự đồng ý từ chủ nhân.
Nhạc Dĩ Thu suy nghĩ một chút, rồi cười đùa: “Thật ra, em cảm thấy chúng ta là cặp đôi hoàn hảo.”
“Hả?” Lâm Hạ Ninh không hiểu ý cô.
Nhạc Dĩ Thu khẽ hắng giọng, liều lĩnh nói ra suy nghĩ của mình, dù biết có nguy cơ bị ăn đòn:
“Xét về hiện thực, chúng ta đã có thể kết hôn, chắc chắn là cặp đôi hoàn hảo.”
“Xét về huyền học, tên của chúng ta cũng rất hợp. Chị là Hạ (Hè), em là Thu. Ông trời định sẵn chúng ta phải kết hợp rồi.”
“Vậy nên, chúng ta hợp nhau như thế, hay là thử ở bên nhau thêm lần nữa?”
Lâm Hạ Ninh: “......”
Lâm Hạ Ninh chưa từng thấy Nhạc Dĩ Thu lại dày mặt đến vậy, hoặc có lẽ trước đây đã thấy, chỉ là chưa từng dày mặt với cô. Cảm giác trong lòng thật phức tạp, có chút kỳ diệu, lại thêm chút vui vẻ.
Thấy Lâm Hạ Ninh không nói gì, Nhạc Dĩ Thu vô tội mở to đôi mắt, chẳng lẽ cô bị những lời tỏ tình sến súa của mình làm nghẹn lời rồi?
Nhớ lại, à không, đối với cô mà nói, mọi chuyện chỉ như mới xảy ra vài ngày trước.
Trong lớp, bạn bè thường ghép đôi các bạn cùng bàn, hai bạn học giỏi nhất sẽ ghép với hai bạn kém nhất, thậm chí chỉ cần vóc dáng giống nhau cũng có thể thành một cặp.
Tóm lại, miễn là có lý do thì mọi người sẽ hùa vào ghép đôi.