Giản Không nhìn cô gái và khung cảnh trước mắt, dường như đã hòa làm một: Nhưng tôi không nhìn thấy.
Hệ thống khẽ vặn vẹo một chút.
Giản Không: Hơn nhìn qua cô ấy cũng chẳng hoạt bát chút nào【 mỉm cười 】
Hệ thống:…… Xin hãy làm theo sự sắp xếp của hệ thống.
Vì vậy, Giản Không xoay đầu một cách rất máy móc, nỗ lực trợn to đôi mắt vô thần, cố thể hiện sự nhiệt tình của mình.
Hệ thống: Cậu quay nhầm hướng rồi.
Giản Không: Vậy sao.
Sau đó, cậu lại quay về hướng khác.
Làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức cười vang:
“Ha ha ha ha, trời ơi, kịch bản của nhân vật mù này rõ ràng quá.”
“Hết cách rồi, ai mà ngờ trong trò chơi cũng có nhân vật bị mù chứ?”
Rõ ràng Chu Đạt cũng nghĩ như vậy.Ánh mắt gã ta lộ rõ sự khinh thường, trực tiếp lướt qua người Giản Không đi về phía người khác. Gã ta cũng xem như là có hiểu biết về phó bản. Vị trí của Giản Không là một chỗ trống, không có thông tin hữu ích. Nếu là người bình thường, có lẽ gã ta còn chú ý, nhưng với một người mù, thì thôi vậy.
Nhưng Giản Không không có ý định bỏ qua phần giới thiệu này. Cậu lập tức giơ tay trái quơ quơ, tay phải nhanh chóng lật cuốn vở, viết trên giấy: “Tôi là người mù, xin hãy yêu thương tôi.”
Chu Đạt vốn dĩ không muốn để ý đến đến cậu, vừa định nói chuyện, lại bị Giản Không giơ vở cắt ngang.
Giản Không: “Tuy tôi là người mới, nhưng tôi có thể nỗ lực!”
Bị cắt ngang hai lần, cuối cùng Chu Đạt cũng không thể nhịn được nữa: “Mày muốn nói gì thì nói cho đàng hoàng!”
Tốc độ viết của Giả Không cực kỳ nhanh: Tôi cũng muốn nói chuyện đàng hoàng, nhưng giả thiết nhân vật của tôi là một thanh niên vừa mù vừa câm!
Làn đạn: Ha ha ha ha ha ha, đúng thật là quá xấu hổ.
Chu Đạt bị làm cho mất mặt, lập tức nắm chặt dao găm trong tay áo. Nhưng nghĩ đến những tình huống sau này có thể xảy ra, gã ta cắn răng nhịn, không quan tâm tới Giản Không, đổi chủ đề, tự giới thiệu nhân vật của mình.
“Nhân vật mà tôi bóc được là một nhà giàu mới nổi, tuy rằng trong hà có chút tiền, nhưng trước mặt những hào môn chân chính mà nói, hoàn toàn không đủ tư cách nói chuyện. Sỡ dĩ anh ta trúng thưởng được, là do mua chuộc quản lý của hãng hàng không này. Bởi lúc trước bạn cùng lớp bao chuyến bay tư nhân của hãng hàng không JS để làm máy bay đính hôn, nhưng anh ta lại không có tư cách tham gia. Vì vậy, dưới sự tức giận, anh ta bước lên chuyến bay này."
Chu Đạt: “Dựa theo suy đoán của tôi, nhân vật này đến đây không có ý tốt, nh ta tham gia chuyến bay hôm nay là để phá đám! Không chỉ nhằm vào các nhân viên trên chuyến bay, mà cả những người dễ bị bắt nạt như các cậu.”
Giọng nói của Chu Đạt tràn đầy ác ý, Giản Không lại chỉ để ý tới từ ngữ mấu chốt mà anh ta nhắc đến——chuyến bay quỷ.
Đáng tiếc giả thiết Giản Không là người câm, cái tên Chu Đạt kia lại lười xem chữ cậu viết. Cho nên không hỏi được gì, trên mặt cậu lập tức lộ ra sự không vui. Kịch bản lớn như vậy, lại không cho người ta hỏi, đúng là quá đáng!
Có lẽ biểu cảm của cậu quá sinh động, một người bên cạnh không nhịn được bật cười, rồi giải thích giúp cậu:
“Đúng là có truyền thuyết bên ngoài nói rằng chuyến bay này là một chuyến bay quỷ. Nhân vật tôi nhận được chính là vì nghe chuyện này nên mới bước lên máy bay.”
“Ngoài ra, trong phần giới thiệu nhân vật của tôi cũng nhắc đến chuyến bay quỷ. Mười năm trước, trong khi vẫn bay đúng quỹ đạo, chuyến bay chở hơn trăm hành khách này đột nhiên lại mất tích. Ba ngày sau, vào lúc máy bay lại xuất hiện, tất cả mọi người trong cabin lại biến mất một cách thần bí. Sau đó đã được điều tra nhưng không có kết quả, vụ việc trở thành một bí ẩn. Có người nói, những người này đã xuyên không đến một thế giới khác. Cũng có người nói, những người đó đã trở thành tế phẩm của tà thần, đã bị nuốt sống.”
Giọng nói rất quen tai! Giản Không vui mừng xoay về phía người đó..
Thanh niên cũng nhịn không được cười, nói nhỏ bên tai Giản Không: “Là tôi, Kiều Vũ Tề, nhân vật lần này tôi nhận được là một người yêu thích những chuyện huyền bí. Vì nghe về chuyến bay quỷ nên tôi mới quyết định tham gia..”
Nhưng mà Chu Đạt lại không tin tư liệu của cậu ấy, bật cười chế giễu, “Cách nói phía trước còn nghe được, cách nói phía sau chính là lời vô căn cứ! Vị thần nào có thể một hơi ăn nhiều người như vậy, tà thần sao?”
“Những trận pháp tà ác bình thường sẽ để lại vết máu, nhưng nội thất trên máy bay lại không có chút dấu vết nào. Mọi người biến mất hoàn toàn, không dấu vết, thậm chí đồ ăn trên bàn còn ấm nóng. Nhưng biết đâu vị tà thần kia lại là một vị thần... ưu nhã.”
“Hơn nữa, ai biết những người đó là đột nhiên biến mất, hay là từng người từng người bị……” Nói, tầm mắt không có ý tốt của gã ta nhìn về phía Lâm Chiêu cùng Giản Không.
Nếu là tế phẩm, người ưu tiên bị đẩy ra, nhất định là hai người không thể phản kháng như Lâm Chiêu và Giản Không.
Lâm Chiêu sợ quỷ, nhịn không được run lập cập, cất cao âm lượng: “Không thể ! Những thứ đó đều là tin vịt, nếu chuyện này là thật, sao các gia đình giàu có vẫn hợp tác với hãng hàng không này? Cho dù là trò chơi, cũng phải phù hợp với thế giới bình thường chứ!’
Trong một góc, một giọng trẻ con yếu ớt vang lên: “Biết đâu là vì... trường sinh bất lão."