Triệu Trì Tông cười hì hì, hai người tâm tư khác biệt.
Triệu Trì Tông: Bánh bao nhỏ nhìn qua chỉ cần một ngón tay là có thể đánh khóc, ta sẽ che chở cho bé!
Phó Cẩm Lê: Tiểu ca ca đến một tiểu cô nương cũng không địch lại, ta phải che chở cho ca ca!
Buổi học buổi sáng kỳ thực rất đơn giản, trong mắt bánh bao nhỏ thì vừa mới bắt đầu đã kết thúc.
Triệu Trì Tông học hành chẳng ra sao, nhưng làm chuyện khác lại chạy nhanh như gió.
Vừa nghe tiến sĩ bên trên nói xong câu “tan học”, cậu đã lập tức bật dậy lao thẳng ra khỏi cửa, từ xa vẫn còn vọng lại tiếng gọi của cậu.
“Tiểu Lê Tử, ta đi ăn cơm đây! Lát nữa tìm muội sau!”
Bánh bao nhỏ nhìn bóng lưng cậu chạy đến chẳng còn chút tăm hơi, đôi mắt cong cong như trăng khuyết, cũng không quan tâm cậu có nghe thấy hay không mà đáp lại bằng giọng mềm mại:
“Dạ~”
Không bao lâu sau, học đường đã vắng vẻ, chỉ còn sót lại vài người.
Đường Diễn từ khóe mắt liếc thấy bên cạnh vẫn còn một bánh bao nhỏ ngồi yên vị.
Cậu cố tình chậm rãi thu dọn sách vở, chờ đến khi mọi thứ đã sắp xong, cuối cùng cũng mở miệng:
“Muội không đi ăn cơm sao?”
“Hả?” Bánh bao nhỏ quay đầu lại, chớp chớp đôi mắt nhìn cậu.
Một người nhỏ xíu nhìn cậu với bộ dạng ngây thơ đáng yêu, Đường Diễn hơi ngượng ngùng quay mặt đi, giọng nói trầm trầm:
“Đã đến giờ Ngọ rồi, muội không đói bụng sao?”
Học đường không lo phần ăn trưa, các học tử đều phải tự giải quyết.
Mỗi nhà thường canh giờ mang cơm đến gần học đường, hoặc học tử tự bỏ tiền đi mua.
Bánh bao nhỏ cuối cùng cũng hiểu ra, bé bĩu môi nhìn Đường Diễn, giọng đáng thương:
“Đói bụng rồi, tiểu Lê Tử đói lắm, không có cơm ăn đâu.”
Bé không mang cơm theo, trong học đường chỉ có một mình bé, sắp bị đói đến mức thành tiểu Lê Tử héo quắt rồi.
Nghĩ đến đây, trên mặt bé liền mang theo chút tủi thân.
Đường Diễn hít một hơi nhẹ, cẩn thận nói:
“Muội nếu… nếu không chê, có thể cùng ta ăn cơm.”
Phó Cẩm Lê há to miệng, hai bàn tay nhỏ bé vô thức nắm lấy cái túi nhỏ của mình:
“Nhưng… nhưng tiểu Lê Tử ăn rất nhiều đó.”
“Không sao! Có rất nhiều!”
Cuối cùng, hai người cùng nhau rời khỏi học đường, trước cổng đã có không ít xe ngựa và người hầu đợi sẵn, đều là mang cơm cho các học tử.
Đường Diễn dẫn tiểu Lê Tử rẽ vào một con hẻm nhỏ gần đó.
Ở đầu hẻm, một phụ nhân áo vải đầu cài trâm tre đã đứng đợi sẵn, tay cầm theo một hộp cơm.
“Nương!”
Đường Diễn nhìn thấy mẫu thân, giọng nói lập tức trở nên hoạt bát, lớn hơn thường ngày mấy phần.
Bánh bao nhỏ tò mò theo cậu bước lại gần.
“A Diễn tới rồi à, hôm nay lại trễ chút đó.” Giọng nói của nàng ôn hòa tựa như dòng nước êm đềm, nàng đưa mắt nhìn sang Phó Cẩm Lê: "Đây là…?”
Đường Diễn vội vàng giới thiệu:
“Đây là đồng học mới của con, con mời bé cùng ăn cơm.”
Đường mẫu nghe vậy liền hiểu rõ, nhi tử của mình xưa nay làm việc đều có chủ kiến, nàng cũng không hỏi nhiều:
“Thì ra là vậy, đồng học với nhau nên đối đãi cho tốt, chỉ là đồ ăn nhà ta chuẩn bị đơn sơ, tiểu cô nương đừng ghét bỏ nhé.”
Nàng nhìn bé lùn này, thấy y phục lụa là, da dẻ trắng mịn như ngọc, vô cùng đáng yêu.
Trong lòng lại lo lắng đồ ăn quê mùa sẽ không hợp ý bé.
“Con thích lắm! Đa tạ Đường Đường, đa tạ Đường Đường nương nương!”
Bộ dáng nghiêm túc nói với giọng sữa làm hai mẫu tử họ đều nhịn không được mà bật cười.
Đường mẫu nói đơn sơ cũng không phải là khách sáo, nhà họ là nông hộ, nhờ thiên tử đại xá và Đường Diễn có tiền đồ mới có thể vào được học đường.
Trong hộp cơm có vài chiếc màn thầu lớn làm từ bột thô, mỗi chiếc đều to bằng nửa khuôn mặt của Phó Cẩm Lê.
Vì không phải là bột tinh nen màu sắc hơi ngả vàng, có điều lại tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, ngoài ra còn có mấy đĩa đồ ăn nhỏ đơn giản.
Bánh bao nhỏ tỏ ra rất tò mò, khen ngợi vài câu đầy hứng thú.
Màn thầu vừa mới hấp xong, Đường mẫu liền mang đến nên lúc này vẫn còn nóng hổi.
Nàng lấy một chiếc khăn ướt nhẹ nhàng lau tay cho bé lùn.
Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn đứng yên, đến khi Đường mẫu đặt vào tay bé một chiếc màn thầu mềm mại to lớn.
“Ăn từ từ thôi, cẩn thận nghẹn đó.”
Hai bàn tay nhỏ bé ôm lấy chiếc bánh cũng không thể ôm trọn.
Bé nâng nó lên ngang miệng, cắn một miếng lớn đến nỗi nửa khuôn mặt đều vùi vào bánh.
“Chao ôi!”
Bé cắn một miếng to, bánh bao của Đường mẫu không biết làm thế nào mà vừa mềm vừa thơm, lại có một hương vị đặc biệt.
Bánh bao nhỏ ăn đến mức mặt mày thỏa mãn.
“Ngon quá! Tiểu Lê Tử ăn hết sạch luôn!”