Bánh Bao Nhỏ Được Hoàng Đế Ấp Nở, Cha Nói Ta Là Một Bé Rồng

Chương 26: Bé Đáng Thương Có Người Cha Không Tốt

Bên này hai người còn đang đàm đạo, bên kia, đám tiểu đồng đã tinh mắt phát hiện ra Phó Cẩm Lê ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.

“Bé trông nhỏ quá.” Một tiểu nam hài mặt mày hổ báo nhỏ giọng nói với người bên cạnh.

“Đúng vậy, đúng vậy, bé là đứa bé mới đến sao?” Một tiểu nữ hài gầy gò yếu ớt phụ họa.

Bên cạnh, một tiểu nam hài môi đỏ răng trắng, khoác áo gấm nghe vậy lập tức chen vào:

“Có ai lại muốn đến học đường cơ chứ? Chạy mau đi! Chạy mau đi!”

“Ha ha ha ha!”

Mấy đứa trẻ ríu rít đùa vui thành một nhóm nhỏ.

Bên này, đối thoại giữa Tế Tửu và tiến sĩ cũng sắp kết thúc.

“Đây là đứa bé vừa được đưa đến nhập học, tuổi cũng vừa đạt tiêu chuẩn của Xích Đào Các.”

Dù ý chỉ của bệ hạ là không cần tiết lộ thân phận, nhưng Tế Tửu vẫn phải dặn dò đôi lời: “Bé ngày thường ít tiếp xúc với người khác, phải phiền đến Tiến sĩ dụng tâm chăm sóc nhiều hơn.”

Tiến sĩ nhìn đứa bé được Tế Tửu nắm tay dắt theo, gật đầu đáp: “Đó là bổn phận, Tế Tửu cứ yên tâm.”

Thế là, bé lùn lại được giao cho Tiến sĩ.

Tiến sĩ dắt bé đến vị trí thường ngày giảng bài.

Trong Xích Đào Các có tổng cộng ba mươi hai đứa bé, tất cả đều tròn mắt nhìn hai người.

Bé lùn túm chặt lấy túi nhỏ của mình, nhón chân tò mò quan sát khắp nơi, trong lòng vui sướиɠ.

Sau này có thật nhiều người chơi cùng bé rồi, hì hì hì.

Nghĩ vậy mà miệng bé bất giác nở một nụ cười thật tươi.

Nhìn vẻ mặt bé cười vui vẻ như thế, đám đứa bé phía dưới đều lộ vẻ kinh ngạc.

“Bé vì sao lại cười vui như vậy?”

“Không biết nữa, học đường khổ sở thế này mà cũng có thể cười được.”

Cũng có người tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Vui như vậy hẳn là không sợ phu tử phạt chép bài, chắc chắn bài tập của bé làm rất tốt.”

“Ta thấy bé trông cũng giống người rất có học vấn.”

“Thật đáng ngưỡng mộ.”

Phó Cẩm Lê lại không biết rằng chỉ với nụ cười ấy, bé đã bị đám nhóc dưới kia tự tưởng tượng thành một nhân vật tài giỏi vượt trội.

Lúc này, Tiến sĩ bảo bé giới thiệu bản thân, bé có chút hồi hộp.

Bé lùn âm thầm tự cổ vũ bản thân rồi hít một hơi, cất giọng trong trẻo, giòn tan như tiếng chuông lanh lảnh truyền khắp học đường:

“Nê gọi là Tiểu Nê Tử! Cha nói Nê đã ba tuổi rồi, không cho Nê đến học đường, là Nê tự mình đến đó!”

Nói xong, bé còn đắc ý ưỡn thẳng ngực nhỏ.

Cha lớn như vậy còn phải có người đi cùng, bé đã tự mình đến học đường rồi.

Điều này khiến bé tự hào không để đâu cho hết.

Đám nhóc phía dưới mắt trợn to, sững sờ một lúc rồi lập tức rì rầm bàn tán.

“Bé nói chuyện thật buồn cười! Ta muốn chơi với bé!”

“Cha bé thật tốt, không bắt bé đến học đường.”

“Không đúng, không đúng! Bé thật đáng thương, tự mình đến học đường một mình kìa.”

Rõ ràng trong đầu những đứa nhỏ này, việc một người đến học đường có nghĩa là từ nhà đi đến học đường cũng không có phụ thân mẫu thân đưa đón, càng không có nha hoàn sai vặt đi cùng.

“Cha bé đối xử với bé không tốt! Ta đối tốt với bé.”

“Vậy... vậy ta sau này nhất định không bắt nạt bé.”

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, hình tượng của Phó Cẩm Lê lại một lần nữa thay đổi.

Từ một bạn nhỏ tài giỏi trở thành một đứa bé đáng thương có người cha không tốt.

Bánh bao nhỏ vừa hô xong liền mím chặt đôi môi nhỏ, cặp mắt to tròn đảo qua đảo lại, không dám nhìn xuống dưới.

Thật nhiều người ngây ngẩn, thật nhiều người ngây ngẩn.

Chắc chắn đều bị sự lợi hại của Tiểu Lê Tử làm cho khϊếp sợ rồi!

Ngô tiến sĩ nhìn dáng vẻ đáng yêu của bé, cười thành tiếng:

“Con tên là Tiểu Lê Tử sao? Có còn tên gọi nào khác không, ví như thêm họ vào chẳng hạn?”

Y ôn tồn dẫn dắt.

“Ơ?” Bánh bao nhỏ ngẩn ra, đáp: “Con chỉ là Tiểu Nê Tử thôi ạ.”

Chẳng còn cái nào khác cả, chỉ có mỗi cái này thôi!

Xem ra đây là một đứa nhỏ chưa rõ tự nhận thức, Ngô tiến sĩ cũng không truy hỏi thêm, gật đầu:

“Được rồi, Tiểu Lê Tử, con hãy ngồi vào…”

Ngô tiến sĩ ngó quanh một lượt, đám đứa nhỏ bên dưới đều lộ vẻ chờ mong, ánh mắt chăm chú dõi theo tay y đang chỉ.

“... Chỗ đó nhé, có được không?”

Xét thấy đứa nhỏ còn nhỏ, y chọn một chỗ ngồi gần đầu, bên cạnh là một tiểu nam hài áo vải và một tiểu cô nương thoạt nhìn đã có chút dáng vẻ đoan trang.

“Được ạ!”

Những đứa nhỏ khác không được chọn thì thất vọng trông thấy.

Bởi một vị đồng môn mới xuất hiện còn thú vị hơn so với việc học hành khô khan bội phần.

Phó Cẩm Lê ngoan ngoãn đi tới ngồi xếp bằng xuống, vụng về tháo chiếc túi nhỏ của mình đặt sang bên.

Đám nhỏ bên cạnh đều len lén nhìn bé.

Bánh bao nhỏ đôi mắt sáng lấp lánh, chăm chú dõi theo Ngô tiến sĩ giảng bài.

Nhưng nghe một hồi, bé phát hiện mình có chỗ không giống người khác, bé không có sách.

Mà Ngô tiến sĩ dường như đã quên mất điều này.

“Nê không có cái đó.” Bé nhỏ giọng nói, mông nhích lại gần tiểu cô nương bên cạnh, âm thanh ngọt ngào.

Tiểu cô nương mặt mày nghiêm nghị, trông chỉ chừng bốn, năm tuổi đang chăm chú nghe giảng, dường như không nghe thấy lời của bánh bao nhỏ.

Bánh bao nhỏ lại hỏi: “Có thể cho Tiểu Nê Tử một quyển được hông?”

Bé kia vẫn không để ý đến.

Phó Cẩm Lê nghiêng đầu vẻ khó hiểu, lại nhích sang phía bên kia.

“Có thể cho Nê một quyển được hông?”

Bên này là vị tiểu nam hài áo vải, tuy ăn mặc giản dị nhưng vẫn không giấu nổi khí chất thư sinh.

Đường Diễn thấy bánh bao nhỏ nhích tới gần mình thì cả người căng thẳng, lúc nghe bé nhẹ giọng hỏi, khuôn mặt liền đỏ ửng, có vẻ khẩn trương.

“Có... có thể.” Cậu nói giọng lắp bắp, khẽ đáp.