Trong căn phòng ấm áp như mùa xuân, lòng người lại như phủ một tầng băng lạnh lẽo.
Hầu lão phu nhân nhìn thẳng vào Thủy Khanh Khanh với ánh mắt đánh giá, trong đôi mắt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.
Nữ tử trước mặt dung mạo không tầm thường, đặc biệt đôi mắt hồ ly sáng ngời, đen trắng rõ ràng, tựa như dòng suối trong vắt dưới ánh dương rực rỡ, vô cùng thu hút ánh nhìn, khiến người ta lơ đễnh ngắm thêm một khắc liền bị cuốn vào tự lúc nào…
Mà cả người nàng, quỳ an tĩnh ở đó, thần sắc điềm đạm, không cao không thấp, không giống như một nữ tử nhỏ bé được nuôi dạy trong gia đình bình thường, trái lại toát lên sự trầm ổn, khí chất của một tiểu thư nhà danh giá.
Chỉ một ánh nhìn, Hầu lão phu nhân đối với Thủy Khanh Khanh đã có thêm vài phần thiện cảm.
“Đứng lên đi!”
Lão phu nhân phất tay bảo nàng đứng dậy, chậm rãi nói:
“Hôm qua ngươi khăng khăng vào phủ, lão thân cảm động trước tấm lòng chân thành của ngươi dành cho Sơ nhi. Nhưng dù sao ngươi cũng chưa từng chính thức bái đường thành thân cùng nó. Nếu Hầu phủ nhận mối hôn sự này, không chỉ hại ngươi, mà còn khiến người ngoài nói rằng Hầu phủ ta hủy hoại cả đời của ngươi. Vậy nên…”
Lão phu nhân dừng lời, như đang trầm tư suy tính lần cuối, nhưng đã khiến trái tim Thủy Khanh Khanh nhảy lên tận cổ họng.
Cùng căng thẳng không kém là Bạch Linh Vi…
Nếu không thể đuổi Thủy Khanh Khanh đi, cũng không hủy bỏ được hôn sự giữa nàng và Đại công tử, vậy thì nàng ta vẫn là một mối nguy khi còn là thiếu nữ chưa xuất giá mà ở lại Hầu phủ!
Trong nỗi lo lắng, Bạch Linh Vi bất giác nhìn về phía Mai Tử Khâm đối diện, chỉ thấy hắn cũng chăm chú nhìn Thủy Khanh Khanh, thần sắc không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, thậm chí dường như còn cùng chung nỗi căng thẳng với nàng ta, như đang hồi hộp chờ quyết định của lão phu nhân dành cho Thủy Khanh Khanh.
Phát hiện này khiến lòng Bạch Linh Vi càng thêm rối loạn, hai tay ôm lấy đứa trẻ bất giác siết chặt lại, móng tay sắc nhọn vô ý đâm vào cổ tay nhỏ nhắn mềm mại của Vân nhi. Đau đớn khiến đứa trẻ vốn chỉ đang ê a khóc bỗng gào lên nức nở.
Tiếng khóc của Vân nhi cắt ngang lời nói của Hầu lão phu nhân, cả căn phòng lập tức náo loạn, mọi người vội vàng xúm lại dỗ dành đứa trẻ.
Thủy Khanh Khanh vừa mới chậm rãi đứng lên, khi tiếng khóc của Vân nhi vang lên, nàng chẳng hề suy nghĩ liền muốn bước lên phía trước. Nhưng chân vừa nhấc đã bị nàng gượng ép hạ xuống.
Ánh mắt sắc lạnh của Mai Tử Khâm vẫn luôn rơi trên người nàng, nàng nào dám manh động?!
Vân nhi càng khóc càng dữ, mặc cho Bạch Linh Vi và nhũ mẫu hết lòng dỗ dành, cũng không ngừng lại, cuối cùng khóc đến nỗi nôn cả sữa ra.
Tình cảnh này khiến cả Mai Tử Khâm cũng sửng sốt.
Hắn không còn tâm trí để tiếp tục quan sát Thủy Khanh Khanh, vội bước lên đón lấy Vân nhi đang khóc không ngừng. Mặc cho y phục đứa trẻ nôn bẩn làm bẩn người mình, hắn ôm chặt lấy con trong lòng, vẻ mặt thoáng nét lo lắng, nhẹ giọng dỗ dành, bàn tay rộng lớn dịu dàng vỗ lên lưng giúp đứa trẻ thuận khí.
Vào tay Mai Tử Khâm, tiếng khóc của Vân nhi dịu đi không ít, từ gào thét chuyển thành tiếng thút thít.
Mai Tử Khâm nhận khăn sạch từ tay nha hoàn, cẩn thận lau khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi tay nhỏ xíu dính sữa của Vân nhi. Khi nhìn thấy vết móng tay hằn trên cổ tay đứa trẻ, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, giọng lạnh băng quát Bạch Linh Vi:
“Từ nay, những ai chăm sóc Vân nhi không được để lại móng tay, kể cả ngươi!”
Bạch Linh Vi và những người khác đều không rõ nguyên nhân khiến Vân nhi đột nhiên khóc dữ, nghe lời Mai Tử Khâm nói, mới hiểu ra là đứa trẻ bị đau.
Sắc mặt Bạch Linh Vi tái nhợt, còn Hầu lão phu nhân vội tiến đến nâng tay đứa trẻ lên xem, thương xót nói:
“Thật tội nghiệp, bị bóp đỏ cả lên rồi.”
Nói xong, bà quay đầu nhìn Bạch Linh Vi, ánh mắt không giấu nổi sự bất mãn:
“Ngay cả con của mình mà cũng không biết nặng nhẹ, thật chẳng khiến người ta yên tâm. Cắt hết đi!”
Bạch Linh Vi tái mặt vâng dạ.
Còn Thủy Khanh Khanh đứng bên cạnh lại toàn thân cứng đờ, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn cổ tay trắng nõn của Vân nhi lộ ra ngoài, đôi mắt không kìm được mà đỏ hoe, lệ một lần nữa nhòe đi khóe mi.
Trên cổ tay trắng như ngó sen của Vân nhi, rõ ràng có ba nốt ruồi son bé xíu xếp thành hàng, y hệt ba nốt ruồi son trên cổ tay của nàng!
Khi xưa, trong lúc giằng co với Kim đại nương để cứu lấy đứa trẻ, đứa trẻ được bà ta bọc kín mít. Nàng không nhìn thấy mặt con, chỉ thấy cánh tay nhỏ lộ ra ngoài, khi ấy đã nhìn thấy ba nốt ruồi son này!
Vì vậy, nàng không hề nghi ngờ, Vân nhi đích thực là con của nàng, là máu mủ ruột thịt của Thủy Khanh Khanh!