Editor: Trang Thảo (TTTTTT).
Bạch Lạc tiếp tục lục tung chiếc ba lô nhỏ của mình, lần lượt kiểm kê lại từng món đồ bên trong.
Chú gấu bông nhỏ vẫn ở đó. Chiếc khăn lông mềm mại có mùi của ba cũng còn. Và cả bình nước hình sư tử đáng yêu nữa… Tất cả chỉ có ba món đồ này, không dư thừa bất cứ thứ gì.
Chẳng lẽ… thuốc giải bị bé làm mất rồi sao?
Trong một giây ngắn ngủi tự trách, Bạch Lạc liền nhanh chóng chuyển sang nghi ngờ hệ thống. Chắc chắn là cái hệ thống đáng ghét đó sai!
Hệ thống xấu xa thật đáng ghét! Khiến bé bị tách khỏi ba, chắc chắn cũng chính hệ thống đã lừa bé, không đưa thuốc giải cho bé!
Không sai! Chính là như vậy!
Nghĩ đến đây, Bạch Lạc không chỉ dập tắt cảm giác tự trách mà còn quyết định đi mách ba. Miệng vẫn còn dính đầy vụn khoai tây, bé tức tối nói: “Xấu xa lừa con! Nói là có thuốc giải, nhưng không có đâu!”
Xấu xa là ai?
Câu nói của Bạch Lạc khiến Bạch Đông Li và Phó Lan Sơ sững sờ. Hai người không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trong lòng dâng lên cảm giác chấn động.
Họ tin rằng Bạch Lạc chắc chắn biết điều gì đó. Nếu không, làm sao bé lại có thể vô tình nhắc đến “thuốc giải” – một vật phẩm quan trọng?
Nếu thực sự có thuốc giải, đó chắc chắn là một tin tốt.
Bởi vì nếu tìm được thuốc giải, điều đó có nghĩa là thế giới này có thể kết thúc. Họ sẽ không còn phải lo lắng về việc có thể sống sót đến cuối cùng hay không. Quan trọng hơn, họ sẽ không còn phải sợ hãi việc Bạch Lạc phải đối mặt với những nguy hiểm khôn lường trong thế giới khắc nghiệt này.
Ngay khi Bạch Lạc nói mình có thuốc giải, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng và nặng nề.
Ánh mắt của Ngụy Hành Viễn và Trương Minh Huy thay đổi, liên tục dao động giữa bất ngờ và tham vọng. Cả hai đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt dán chặt vào Bạch Lạc, biểu cảm kích động pha lẫn tham lam, thậm chí còn có chút táo tợn nguy hiểm.
Họ nhìn bé như thể chỉ trong giây tiếp theo sẽ lao tới, đè bé xuống, rồi cướp lấy thuốc giải từ trên người bé.
Bạch Đông Li, với sự nhạy bén và cẩn trọng vốn có, lập tức nhận ra sự bất thường.
Đối với những người xuyên thư như Bạch Đông Li và Phó Lan Sơ, thuốc giải chính là chìa khóa để kết thúc thế giới này và tiến đến thế giới tiếp theo. Nhưng đối với những nhân vật phụ, họ không có cơ hội bước qua thế giới khác. Với họ, thuốc giải đồng nghĩa với quyền lực và lợi ích tối thượng trong thế giới này.
Bối cảnh của câu chuyện như một sợi dây vô hình định hướng hành động của các nhân vật. Trước sự cám dỗ quá lớn, không ai có thể đoán được họ sẽ làm gì. Rất có thể, những đồng đội đáng tin cậy ban đầu sẽ biến thành những kẻ phản bội đáng sợ.
Bạch Đông Li hiểu rõ điều đó. Cậu không thể không đề phòng.
Bạch Đông Li giữ bình tĩnh, nhanh chóng nhặt hết đồ vật rơi vãi xung quanh và nhét lại vào chiếc ba lô nhỏ của Bạch Lạc: “Con còn nhỏ thế này, làm sao có thể có thuốc giải được? Những thứ này chỉ là đồ chơi thôi. Có phải ai đó đã lừa con không?”
Bạch Lạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nghĩ đến hệ thống “xấu xa” kia, liền đồng ý với Bạch Đông Li, gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy! Xấu xa lừa con! Hư quá đi!”
Bạch Đông Li và Phó Lan Sơ tự nhiên liếc nhìn nhau một cái.
Phó Lan Sơ lập tức phối hợp tiếp lời: “Đúng rồi! Chắc chắn là con bị lừa rồi. Làm gì có thuốc giải ở nơi này? Nếu thật sự có thuốc giải, ai lại giao cho một đứa trẻ con chứ?”
Dù trong lòng cả hai người đều âm thầm khó chịu với sự ăn ý đến mức đáng sợ này, họ không thể không thừa nhận rằng, sau khi ký ức của thế giới trước trở lại, sự phối hợp ăn ý giữa họ đã nhanh chóng khôi phục.
Chỉ cần một ánh mắt thoáng qua, họ lập tức hiểu rõ ý đồ của đối phương.
Họ kẻ tung người hứng, phối hợp nhịp nhàng vài câu, khiến bầu không khí căng thẳng được xoa dịu đi không ít.
Cũng đúng thôi, dù thực sự có thuốc giải, làm sao thứ quan trọng như vậy lại nằm trong tay một đứa trẻ còn chưa nói sõi?
Trương Minh Huy nheo mắt, thử dò hỏi: "...Có khi nào ba mẹ của đứa trẻ này có thuốc giải, hoặc từng nhắc đến, nên nó mới biết?"
Nếu thực sự là như vậy, giữ đứa trẻ này lại vẫn còn có giá trị.
Rốt cuộc, chưa ai dám chắc ba mẹ của đứa bé đã thực sự chết. Nếu họ vẫn còn sống, chỉ là bị thất lạc, thì sớm muộn gì họ cũng sẽ quay lại tìm con mình.
Đến lúc đó, họ sẽ trở thành ân nhân cứu mạng của đứa bé. Chẳng lẽ ba mẹ nó lại không giao ra thuốc giải để trả ơn sao?
Có được thuốc giải, họ sẽ không còn phải lo lắng về nguy cơ bị sinh vật biến dị lây nhiễm.
Còn nếu ba mẹ của đứa trẻ từ chối, vậy thì đứa trẻ này lập tức trở thành con tin. Khi đó, ép buộc họ giao ra thuốc giải chẳng lẽ họ không đưa?
Phó Lan Sơ liếc nhìn ánh mắt đầy toan tính của Trương Minh Huy và Ngụy Hành Viễn, nhưng khi ánh mắt dừng lại ở nhóc con ngây thơ bên cạnh, cuối cùng anh vẫn lặng lẽ gật đầu tán thành.
Dù sao ba mẹ của nhóc con này chính là bọn họ, có hay không có thuốc giải còn chưa biết, nhưng trước mắt giữ lại Bạch Lạc với lý do này vẫn là một lựa chọn hợp lý.
Nhận được ánh mắt ngầm đồng ý từ Phó Lan Sơ, Trương Minh Huy và Ngụy Hành Viễn nhìn nhau cười, cảm giác như vừa nhặt được báu vật.
Dẫu đây chỉ là một khả năng mơ hồ, nhưng cũng đáng để đánh cược. Bởi lẽ họ vốn đã quyết định đưa nhóc con này theo, nếu có thể dùng nó để đổi lấy thuốc giải, thì đúng là "kiếm lời".
Sau khi kết thúc bữa tối đơn sơ, trời đã hoàn toàn tối đen như mực.
Trong một ngày ngắn ngủi, Bạch Lạc đã trải qua không ít biến cố, khiến cơ thể nhỏ bé mệt nhoài. Bé ngáp liên tục, và chẳng bao lâu sau khi được ôm vào trong lều, bé đã thϊếp đi trong vòng tay của Bạch Đông Li.
Nhà xưởng cũ nơi họ trú ngụ tạm thời vẫn được xem là khá an toàn, không có dấu hiệu của sinh vật biến dị nào xuất hiện xung quanh. Dẫu vậy, để đề phòng bất trắc, nhóm vẫn duy trì lịch gác đêm, chia làm hai ca thay phiên. Đêm nay là lượt của Phó Lan Sơ và Bạch Đông Li.
Việc phân công này vốn dĩ dựa trên khả năng chiến đấu. Trong nhóm bốn người, Phó Lan Sơ là người mạnh nhất, theo sau là Ngụy Hành Viễn và Trương Minh Huy, còn Bạch Đông Li yếu nhất. Để cân bằng, ngay từ đầu, Phó Lan Sơ đã tự nguyện đi cùng Bạch Đông Li.
Trong suốt những ngày vừa qua, nhờ vận may, hai người chưa từng đối mặt với nguy hiểm nào vào ban đêm. Những lần canh gác thường trôi qua trong sự im lặng và bình yên.
Nhưng đêm nay, khi mọi người đã ngủ hết, chỉ còn họ thức, họ buộc phải đối mặt với ký ức về thế giới trước kia và vấn đề quyền nuôi dưỡng Bạch Lạc. Tình huống trở nên khá xấu hổ.
Trong lều nhỏ, Bạch Đông Li ôm Bạch Lạc ngồi bên trong, còn Phó Lan Sơ ngồi ngay lối ra.
Xung quanh tối đen như mực, chỉ có ánh sáng yếu ớt màu cam của chiếc đèn đêm chiếu lên. Ở phía xa, tiếng thở nặng nề của Ngụy Hành Viễn và Trương Minh Huy vang lên đều đều.
Bạch Đông Li cảm thấy tâm trạng mình rối bời. Thật may là lúc này Bạch Lạc đang trong vòng tay cậu, giúp cậu có việc để làm, không phải cùng Phó Lan Sơ im lặng mà lúng túng đối mặt.
Có lẽ vì ban ngày đã chịu quá nhiều sợ hãi, Bạch Lạc ngủ không yên. Bé thường xoay trở mình, khe khẽ rầm rì, thỉnh thoảng lại đưa ngón tay vào miệng như để tự trấn an. Bạch Đông Li luôn chú ý, mỗi khi thấy bé làm vậy, cậu liền nhẹ nhàng rút ngón tay ra. Nhưng Bạch Lạc không vui, rầm rì phản đối, cậu lại phải nhẹ nhàng vỗ về bé để trấn an.
Thân hình nhỏ nhắn, mềm mại và ấm áp như một chiếc bình giữ nhiệt. Dẫu ôm lâu có chút nặng, nhưng cảm giác ấy khiến trái tim Bạch Đông Li trở nên ấm áp và được xoa dịu. Có thể ôm được bé một lần nữa trong thế giới khắc nghiệt này, đối với cậu là một sự an ủi lớn lao.
“Cậu không thấy mệt sao? Nếu không thì đặt thằng bé xuống để nó tự ngủ đi,” Phó Lan Sơ bất ngờ lên tiếng, giọng nói thấp, phá vỡ sự im lặng kéo dài.
Bạch Đông Li cúi đầu nhìn Bạch Lạc, không dám ngẩng lên đối diện với Phó Lan Sơ. Cậu trả lời: “Không sao, tôi ôm được. Ban ngày chắc thằng bé bị dọa sợ, cần được dỗ dành.”
Có lẽ những ký ức đã khiến ánh mắt Phó Lan Sơ mang chút màu sắc hoài niệm. Dưới ánh sáng mờ ảo, anh thấy trên khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Đông Li bộc lộ vài phần ôn nhu và ngoan ngoãn.
Hình dáng này thật sự có chút giống người vợ ngốc nghếch nhưng đáng yêu của anh.
Phó Lan Sơ bất giác thấy cổ họng mình khô khốc, vội ho nhẹ hai tiếng để che giấu: “Hay để tôi ôm thằng bé một lát? Cậu ôm lâu chắc cũng mỏi rồi.”
“Không cần đâu. Tôi vẫn ổn. Nếu đổi người, thằng bé mà tỉnh dậy thì không tốt.”
“Ừ, cậu nói cũng đúng. Vậy thì vất vả cho cậu.”
“Không vất vả.”
Không khí giữa hai người lại trở nên ngượng ngập.
Không ai đề cập đến thế giới trước đây, nhưng những câu đối thoại lảng tránh, những câu từ đều nhắc nhở họ về mối quan hệ trong thế giới trước.
Khi Bạch Đông Li một lần nữa kéo ngón tay Bạch Lạc ra khỏi miệng, Phó Lan Sơ đột nhiên hỏi: “Ba lô của thằng bé không có núʍ ѵú cao su sao?”
Bạch Đông Li ngẩng đầu nhìn Phó Lan Sơ, khẽ nhíu mày: “Có cũng không được. Nó khó khăn lắm mới cai được núʍ ѵú cao su.”
Ngày trước, Bạch Lạc rất phụ thuộc vào núʍ ѵú cao su, phải đến tận hai tuổi rưỡi mới miễn cưỡng bỏ được. Nhưng sau khi từ bỏ, bé lại bắt đầu mυ'ŧ ngón tay, khiến miệng và tay bị viêm nhiễm. Mỗi lần cấm bé mυ'ŧ tay, Bạch Lạc lại khóc lóc, quậy phá không ngừng.
Bạch Đông Li cảm thấy rằng đã quyết định cai thì phải kiên định đến cùng. Không thể vì bé khóc mà dễ dàng thỏa hiệp.
Có những lúc, Bạch Lạc khóc lóc đến mức thảm thương, khiến Phó Lan Sơ không đành lòng. Anh từng lén lấy núʍ ѵú cao su cho bé. Đương nhiên, hành động này không qua mắt được Bạch Đông Li. Cậu bắt quả tang đến hai lần và cả hai lần đều mắng Phó Lan Sơ một trận ra trò.
Nhưng khi nghĩ lại, Bạch Đông Li vẫn cảm thấy bực mình, bởi cậu chắc chắn Phó Lan Sơ đã lén lút làm điều này nhiều hơn hai lần, chỉ là cậu không bắt được tại trận mà thôi.
Phó Lan Sơ lại giữ quan điểm ngược lại. Theo anh, trẻ con còn nhỏ thì không nên quá nghiêm khắc. Đôi khi, nếu bé muốn thì cho bé mυ'ŧ một chút núʍ ѵú cao su cũng được. Chờ Bạch Lạc lớn hơn, tự nhiên sẽ không còn hứng thú nữa.
“Thỉnh thoảng cho mυ'ŧ một chút thì có sao đâu? Bỗng dưng phải thích nghi với một môi trường xa lạ như thế này, thằng bé chắc chắn sẽ cảm thấy bất an. Núʍ ѵú cao su sẽ giúp nó có cảm giác an toàn hơn,” Phó Lan Sơ cất giọng ôn hòa.
Bạch Đông Li phản bác ngay lập tức, giọng thấp nhưng không giấu được sự nghiêm túc: “Nếu cứ để nó mυ'ŧ, sẽ rất khó cai. Hơn nữa, việc mυ'ŧ nhiều sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của răng và cả khuôn mặt. Anh muốn thằng bé lớn lên xấu xí sao?”
“Làm gì nghiêm trọng đến vậy chứ.” Phó Lan Sơ cười khẽ: “Chẳng phải trước kia chúng ta đã nói rồi sao? Thằng bé dù thế nào cũng là con của hai chúng ta, chắc chắn phải đẹp như hoa như ngọc.”
“…”
“…”
Câu nói “con của hai chúng ta” vừa thốt ra, khiến không khí giữa họ lập tức trở nên ngượng ngùng hơn. Những mối liên hệ từ thế giới trước, vốn được ngầm tránh nhắc đến, giờ đây bị phơi bày rõ ràng.
Phó Lan Sơ tránh ánh mắt, Bạch Đông Li cúi đầu, cả hai đều im lặng, không ai nói thêm lời nào, duy trì sự trầm mặc.
Bỗng nhiên, Bạch Lạc đang ngủ trong lòng Bạch Đông Li giật mình một cái. Bé như thể vừa trải qua một cơn ác mộng, đôi lông mày nhỏ nhíu lại, khuôn mặt mang đầy vẻ uất ức. Đôi bàn tay bé xíu múa may trong không trung, miệng lẩm bẩm những câu nói mớ không rõ ràng: “Đừng… đừng lấy sữa của con… Đánh quái vật… Lạc rất lợi hại… Ô…”
Tuy không rõ bé mơ thấy điều gì, nhưng từ những lời nói mớ của bé, có vẻ như đó là một cảnh chiến đấu kịch liệt. Chỉ tiếc rằng, kết quả dường như không mấy khả quan, bởi cuối cùng bé lại bật khóc nức nở.
Bạch Đông Li vội vỗ nhẹ lên lưng Bạch Lạc, giọng dịu dàng trấn an: “Đừng sợ, đừng sợ. Ba ở đây rồi, không có gì đâu.”
Nghe giọng nói quen thuộc, Bạch Lạc dần bình tĩnh lại. Bé hít hà vài hơi, nắm tay nhỏ cũng thả lỏng, rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Phó Lan Sơ nhìn cảnh tượng ấy, cố gắng bắt chuyện để phá tan bầu không khí ngượng ngập: “Không biết thằng nhóc mơ thấy gì?”
Nhưng trước khi anh kịp nói thêm, Bạch Đông Li bất ngờ cất giọng, ngắt lời: “Đợi đến khi chúng ta tới được thủ đô, tôi muốn quyền nuôi dưỡng thuộc về tôi.”
Giọng nói điềm tĩnh nhưng dứt khoát của Bạch Đông Li khiến Phó Lan Sơ ngây người, mất vài giây mới phản ứng lại. Anh bật thốt, giọng cao hẳn lên: “Cậu vừa nói cái gì?”