Editor: Trang Thảo (TTTTTT).
Phó Lan Sơ đột ngột cao giọng, khiến Bạch Lạc vừa chìm vào giấc ngủ sâu giật mình. Tuy nhiên, bé vẫn không tỉnh, chỉ cựa quậy trong vòng tay của Bạch Đông Li.
Bạch Đông Li vội vàng siết chặt bé, hạ giọng nhắc nhở: "Anh đừng đánh thức con."
Phó Lan Sơ sững lại, rồi chậm rãi điều chỉnh giọng nói, cố gắng nhỏ nhất có thể: "Là do cậu đột nhiên nói chuyện quá đáng."
Bạch Đông Li cũng nhận ra lời bản thân vừa nói có phần quá đáng.
Nhưng tranh giành quyền nuôi dưỡng một đứa trẻ vốn dĩ là một trận chiến khốc liệt. Cậu chỉ đơn giản chọn hành động trước để giành lợi thế.
Ánh mắt Bạch Đông Li hướng thẳng về phía Phó Lan Sơ: "Những gì đã xảy ra ở thế giới trước, quan hệ của chúng ta... tất cả chỉ là theo yêu cầu cốt truyện. Tôi chưa bao giờ thật lòng. Nó chẳng liên quan gì đến thế giới hiện tại. Hy vọng anh hiểu rõ điều này."
Phó Lan Sơ cảm thấy trong lòng ngột ngạt đến khó tả.
Lại bị giành nói trước!
Trong lòng Phó Lan Sơ cũng đã sớm muốn nói điều đó, nhưng lần nào cũng bị Bạch Đông Li giành trước một bước.
Thật đáng ghét!
Tình thế này khiến Phó Lan Sơ hoàn toàn rơi vào thế bị động. Nếu bây giờ anh cố gắng nhấn mạnh thêm, chẳng khác nào tự biến mình thành kẻ cố chấp.
"Yên tâm, tôi không bao giờ nhầm lẫn giữa hai thế giới." Phó Lan Sơ cố gắng lấy lại ưu thế, giọng điệu lạnh lùng. "Nhưng tại sao con lại ở cùng cậu?"
Bạch Đông Li mỉm cười đầy tự tin: "Bởi vì con thích tôi hơn."
“Nói bậy!” Phó Lan Sơ phản bác: “Con rõ ràng thích tôi hơn.”
“Vậy anh thử nhìn xem, hiện tại con đang ngủ trong lòng ai?”
"Đó là bởi vì cậu ôm con trước! Nếu không, con cũng sẽ ngủ trong lòng tôi."
Bạch Đông Li vẫn kiên quyết: "Con thích tôi hơn, từ trước đến giờ con luôn quấn quýt tôi nhiều hơn. Nếu phải chọn, con chắc chắn sẽ chọn tôi."
"Cậu đừng nói linh tinh! Dù thế nào đi nữa, con thích nhất vẫn là tôi."
Hai người tranh luận qua lại, giọng điệu ngày càng gay gắt mà không nhận ra mình đã nói lớn hơn mức cần thiết. Cuối cùng, tiếng ồn của họ đã làm Bạch Lạc giật mình.
Bạch Lạc trong lòng Bạch Đông Li khẽ cựa mình, mí mắt giật giật, miệng phát ra những tiếng nỉ non mơ hồ.
Ngay lập tức, cả hai đều im bặt, trái tim thót lên, không ai dám thốt ra thêm lời nào.
May mắn thay, cuối cùng Bạch Lạc vẫn không tỉnh. Nếu không, chỉ cần nghe nội dung cuộc tranh cãi vừa rồi, có lẽ bé sẽ bật khóc nức nở.
Đợi đến khi Bạch Lạc yên giấc trở lại, cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra, trong lòng mỗi người đều hiểu rõ. Bạch Lạc sẽ không bao giờ muốn chứng kiến gia đình tan vỡ. Nếu ngày đó thật sự xảy ra, bất kể bé chọn ở bên ai, trái tim nhỏ bé ấy vẫn sẽ chịu tổn thương.
“Thôi đi.” Cuối cùng, Phó Lan Sơ thở dài, giọng đầy bất lực. “Hiện tại tranh giành cũng chẳng có ý nghĩa gì. Chúng ta còn chưa biết bao giờ mới đến được thủ đô nữa.”
Phó Lan Sơ cười khẽ, giọng điệu tự giễu: “Biết đâu chưa kịp đến thủ đô tôi đã mất mạng. Khi đó, cậu có thể mang theo đứa nhỏ mà tái hôn.”
“Anh đừng nói bậy.”
Bạch Đông Li nhíu mày, giọng nói pha chút giận dữ.
Dù thế giới trước kia đã để lại trong cậu những ám ảnh không mấy tốt đẹp, và ở thế giới này cậu và Phó Lan Sơ không hợp nhau, nhưng Bạch Đông Li chưa bao giờ hy vọng Phó Lan Sơ gặp chuyện không may.
Cho chỉ lời nói đùa, nhưng trong thế giới nguy hiểm trùng trùng này, lấy tính mạng ra làm trò đùa không hề buồn cười chút nào.
Phó Lan Sơ chẳng hề nhận ra Bạch Đông Li đang lo lắng cho mình, thản nhiên đáp: “Được rồi, tôi biết rồi. Chuyện ở thế giới trước là chuyện ở thế giới trước, không liên quan gì đến thế giới này. Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không cần phải nghiêm túc.”
Bạch Đông Li thấy Phó Lan Sơ hiểu nhầm ý mình, tạm ngưng vài giây, rồi quyết định không giải thích.
Cậu không muốn tốn sức để làm rõ, tránh cho Phó Lan Sơ lại hiểu lầm.
Bạch Đông Li lên tiếng, giọng điềm tĩnh: “Anh nói đúng, hiện tại tranh cãi cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cứ đợi đến khi đến được thủ đô rồi tính tiếp.”
“... Nhưng trước mắt, ở trước mặt Bạch Lạc, chúng ta có thể giữ vẻ ngoài hòa bình, được không?”
Lời nói đùa vừa rồi của Phó Lan Sơ như một lời cảnh tỉnh đối với Bạch Đông Li. Dù cậu không mong muốn những tai nạn ngoài ý muốn xảy ra, nhưng nếu điều tồi tệ thực sự đến, không ai có thể ngăn cản.
Nếu chẳng may người gặp chuyện không phải Phó Lan Sơ mà là cậu, thì sao? Đến lúc đó, Bạch Lạc cũng không cần biết về quyết định ly tán của bọn họ. Bé vẫn có thể sống trong cái vỏ bọc hạnh phúc của một gia đình trọn vẹn.
“Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy.” Bạch Đông Li khẽ gật đầu, liếc nhìn Bạch Lạc đang ngủ say. “Trong thời gian này, chúng ta cũng tránh nhắc đến mấy chuyện này. Những đề tài liên quan đến chia ly thì đừng nói. Đợi đến khi an toàn tới được thủ đô rồi mới bàn tiếp, được chứ?”
“Ừ, không thành vấn đề.”
“Vậy thì quyết định như thế nhé.”
“Ừ, quyết định vậy đi.”
Bạch Lạc vẫn chìm sâu trong giấc mơ, hoàn toàn không hay biết hai người cha của mình vừa vì bé mà thỏa thuận giữ vững vỏ bọc của gia đình.
Trong mơ, Bạch Lạc hoảng sợ. Bé đang bị một con chó hoang biến dị, mà ban ngày đã trông thấy, truy đuổi không ngừng.
Bé càng chạy càng sợ hãi, nhưng lại không ngăn được bản thân liên tục ngoái đầu nhìn lại. Chính vì vậy, ở thực tại, Bạch Lạc không ngừng phát ra những tiếng rêи ɾỉ đầy lo lắng.
Mắt thấy con chó hoang sắp vồ tới, hàm răng nhọn hoắt chỉ còn cách bé vài bước chân, thì bóng dáng của Phó Lan Sơ và Bạch Đông Li bất ngờ xuất hiện ở phía trước.
“Ba! Ba!”
Bạch Lạc như nhìn thấy ánh sáng hy vọng. Đôi chân ngắn nhỏ mỏi mệt dường như được tiếp thêm sức mạnh. Vừa gắng sức chạy nhanh hơn, bé vừa lớn tiếng gọi hai người ba, cuối cùng cũng tạm kéo giãn khoảng cách với con chó biến dị.
Thế nhưng, điều kỳ lạ là hai người ba trong mơ vẫn không quay đầu lại. Họ chỉ bước nhanh về phía trước, không ngừng đưa lưng về phía bé.
“Ba! Đừng bỏ con lại! Làm ơn đừng bỏ con lại mà!”
Giọng Bạch Lạc nghẹn ngào, khẩn thiết gọi hai người ba, nước mắt rơi lã chã.
Bé cố gắng chạy theo, nhưng khi sắp đuổi kịp thì Phó Lan Sơ và Bạch Đông Li bất ngờ rẽ hai hướng khác nhau. Một người đi về phía bên phải, người kia lại rẽ trái.
Bạch Lạc đứng khựng lại, hoang mang và ngơ ngác. Bé không biết nên chạy về phía ai, trong khi phía sau, con chó hoang vẫn đuổi theo sát nút.
“Ba! Ba! Aaaa!”
Bé hét lên, nhưng hai người ba vẫn không quay lại. Tiếp tục lao về phía trước, bất thình lình, mặt đất dưới chân sụp đổ, bé rơi vào một không gian trắng xóa.
---
“Nhóc đã quên gì đó, đúng không?”
Một giọng nói mơ hồ vang lên.
Bạch Lạc ngơ ngác nhìn quanh: “Ai nói thế?”
“Một thứ rất quan trọng. Rất rất quan trọng.”
“Là cái gì? Lạc không biết…”
“Thuốc giải. Nhóc quên mất rồi sao?”
“Chúng ta đã nói rõ ràng, khi gặp ba, nhóc phải lập tức nói cho họ biết về thuốc giải.”
Thuốc giải!
Bạch Lạc thoáng nhớ ra điều gì đó, rồi tức tối kêu lên: “Chú xấu xa gạt Lạc, làm gì có thuốc giải!”
“Nhóc ngốc, chính nhóc đã quên.”
“Nghe đây, tôi đã để thuốc giải ở trong nhóc…”
Nhưng trước khi giọng nói ấy kịp nói hết, mọi thứ trong mơ bỗng chốc trở nên mơ hồ, không thể nghe rõ ràng.
---
“Bịch!”
Bạch Lạc cảm thấy mình vừa đυ.ng phải một vật gì đó. Sau đó, bé rốt cuộc thoát khỏi cảnh hỗn loạn và đáng sợ trong giấc mơ, mở to mắt tỉnh lại.
Đôi mắt mơ màng của bé dần dần thích nghi với ánh sáng xung quanh. Não bộ vẫn còn mông lung, nhưng từng mảnh ký ức ngày hôm qua dần dần trở lại.
Đúng rồi, hôm qua bé đã theo hai người ba đến một thế giới cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng… ba đâu?
Bạch Lạc ngồi dậy, nhìn quanh lều trại nhỏ. Không thấy Phó Lan Sơ hay Bạch Đông Li, chỉ có một mình bé.
Nỗi sợ bị bỏ rơi bất chợt ập đến, bé vội vàng lao ra khỏi lều, hoảng loạn tìm kiếm bóng dáng hai người ba.
May thay, vừa bước ra ngoài, bé đã thấy Phó Lan Sơ đang thu dọn đồ đạc.
Nhìn thấy con trai, Phó Lan Sơ ngạc nhiên: “Bạch Lạc, sao con dậy sớm thế?”
“Ô ô ô!”
Ngay sau đó, Bạch Lạc đã nhào vào lòng Phó Lan Sơ, bật khóc nức nở.
Phó Lan Sơ vội ôm lấy cậu bé, dịu dàng vỗ về: “Sao thế, bảo bối? Con mơ thấy ác mộng à?”
Được Phó Lan Sơ an ủi, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Bạch Lạc càng thêm tủi thân, bật khóc nức nở.
“Ba không ở đây, ba là người xấu, bỏ rơi con…” Bạch Lạc nghẹn ngào nói.
Mặc dù tiếng khóc của đứa nhỏ thật đáng thương, nhưng vào giờ phút này, trong lòng người cha lại cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Lòng Phó Lan Sơ trong một giây bỗng chốc phồng lên như cá nóc. Đây là một bảo bối đáng yêu và dính người, ngay cả khi ngủ cũng cần có người bên cạnh dỗ dành. Chỉ cần để bé một mình, bé liền tủi thân đến mức rơi nước mắt. Đứa con nhỏ dính người thế này thật sự quá đáng yêu!
Phó Lan Sơ vỗ nhẹ lưng Bạch Lạc, dỗ dành: “Không khóc, không khóc. Là ba sai, ba sẽ không để con một mình nữa.”
“Ừm... ba không được bỏ con!” bé vẫn nghẹn ngào, giọng yếu ớt nhưng vô cùng kiên quyết.
Câu nói non nớt của Bạch Lạc khiến Phó Lan Sơ như muốn tan chảy. Bảo bối này thật đáng yêu đến chết mất thôi! Anh cố giữ vẻ nghiêm túc, nhưng khóe môi cứ muốn cong lên.
"Được rồi, ba hứa. Ba sẽ luôn ở bên con, không bao giờ bỏ rơi con."
Cách đó không xa, Bạch Đông Li cũng đang dọn dẹp đồ đạc. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía hai ba con đang ôm nhau. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Bạch Đông Li chỉ thấy trong mắt Phó Lan Sơ tràn ngập vẻ đắc ý, như muốn nói: "Thấy chưa, tôi đã nói con trai thích tôi hơn mà!"
Vẻ mặt ấu trĩ này, thật không tương xứng với đường nét tuấn tú và sắc sảo của ngũ quan, càng không hợp với vóc dáng cao lớn, rắn chắc và mạnh mẽ của Phó Lan Sơ. Trông anh như một biến thể kỳ lạ nào đó.
Bạch Đông Li nhìn mà không khỏi đau đầu.
Bởi vì biểu cảm “không đáng giá tiền” này của anh, thật sự quá giống với Phó Lan Sơ trong giai đoạn cuối của thế giới trước. Khi ấy, Phó Lan Sơ từ một kẻ lạnh lùng, âm trầm, bỗng trở thành người chồng sợ vợ, chiều chuộng con cái hết mức.
Không được! Cốt truyện đáng sợ ấy sắp trào ra rồi. Cậu không thể nhìn thêm nữa!
Phó Lan Sơ sau khi dỗ dành xong "túi khóc" Bạch Lạc, cả nhóm cùng ăn bữa sáng đơn giản với khoai tây còn dư từ tối qua, rồi bắt đầu lên đường.
Vì tối qua Bạch Đông Li và Phó Lan Sơ đã thay phiên nhau gác đêm, ban ngày họ không cần lái xe nữa. Việc lái xe giờ đây được giao lại cho Ngụy Hành Viễn và Trương Minh Huy thay phiên đảm nhận.
Chiếc xe mà cả nhóm đang sử dụng được xem là phương tiện tốt nhất họ có thể tìm được trong thế giới khắc nghiệt này – một chiếc nhà xe cải tiến.
Phần đầu xe là cabin bốn chỗ ngồi giống như xe địa hình, còn phía sau được thiết kế như thùng xe tải nhỏ. Khung xe được gia cố thêm những thanh sắt dày chắc chắn, giúp ngăn chặn các sinh vật biến dị tấn công.
Đặc biệt hơn, xe hoạt động bằng năng lượng mặt trời. Một lần sạc đầy đủ điện có thể chạy đến 1.000 km.
Phần thùng xe phía sau không chỉ dùng để chứa vật tư mà còn có đủ không gian cho hai người nằm nghỉ. Vì vậy, những khi không tìm được nơi an toàn để qua đêm, họ thường chọn cách ngủ lại trên xe.
Người nghỉ ngơi sẽ nằm ở phía sau, còn người gác đêm ngồi canh chừng ở cabin phía trước. Công việc được phân chia hợp lý, đảm bảo mọi người đều có thể nghỉ ngơi.
Có thể nói, nhờ có chiếc xe này, họ mới có thể tồn tại an toàn trong thế giới khắc nghiệt cho đến ngày hôm nay.
Ban ngày, khi lên đường, bốn người thường ngồi phía trước. Nhưng giờ, từ khi có thêm Bạch Lạc, “một nhà ba người” gồm Phó Lan Sơ, Bạch Đông Li và Bạch Lạc đã chuyển ra thùng xe phía sau – vừa kín đáo, vừa riêng tư.